Tuyệt Thế Cường Long

Chương 787: Em đồng ý hai tay hai chân!”




 

 Dương Quan Quan cũng thấp giọng nói: “Anh bớt nói lại đi, tâm tình người ta hiện tại không tốt, chút nữa anh nói với cao tầng Gukoo hai câu là được rồi……”  

 

Tề Đẳng Nhân gật đầu, nói: “Ừ.”  

 

Bữa cơm này, mọi người đều không có tâm tình ăn uống.  

 

Long Phi Vũ rất nhanh đã nhận được điện thoại của cha mình, vừa bắt máy đã quát lớn một trận.  

  Advertisement

“Thằng hai, mày làm cái gì vậy, sao lại đắc tội với tài phiệt Thượng Tinh? Người ta hiện tại muốn hủy bỏ hợp tác với chúng ta!”  

 

“Tao mặc kệ mày bị làm sao, nhất định phải đi xin người ta tha thứ, hợp tác lần này rất quan trọng với tập đoàn Long thị!”  

 

Long Phi Vũ giải thích một chút, điều này làm cho cha cậu ta khịt mũi coi thường.  

  Advertisement

“Thu hồi chút tâm đồng tình đáng thương đồng tình của mày đi, kẻ yếu căn bản không cần được thương xót! Chúng ta kiếm được tiền mới là chân lý! Mày giải quyết chuyện này cho tao!” Long Phi Vũ phụ thân rít gào nói.  

 

Tề Đẳng Nhân nghe, cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai, như thế nào có chút giống giọng nói của ông già đầu địa trung hải Long Tông Toàn bị hắn chỉnh cho mặt mày xám tro sao?  

 

Tập đoàn Long thị, Long Tông Toàn, A…… Cha của Long Phi Vũ, sẽ không phải là Long Tông Toàn chứ?  

 

Hắn cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng được, cái tên rác rưởi Long Tông Toàn này, cư nhiên có thể sinh ra một đứa con trai ưu tú như Long Phi Vũ, đột biến gen hay gì?  

 

Long Phi Vũ bị mắng đến ủ rũ cụp đuôi, cậu ta rất muốn thay đổi kết quả của việc này, nhưng cũng không muốn dễ dàng thay đổi nguyên tắc và điểm mấu chốt của chính mình.

 

“Xin phép hỏi một câu, cha của Long tiên sinh là Long Tông Toàn sao?”  

 

Tề Đẳng Nhân mở miệng dò hỏi.  

 

Long Phi Vũ gật đầu, nói: “Đúng vậy, vừa rồi là cha tôi gọi điện thoại tới dò hỏi tình huống, còn mắng tôi một trận.”  

 

Tề Đẳng Nhân nói: “Vậy Long tiên sinh sẽ không thay đổi ý định chứ?”  

 

Long Phi Vũ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tề tiên sinh cậu yên tâm, tôi không phải loại người dễ thay đổi nguyên tắc của chính mình, tôi có điểm mấu chốt của bản thân!”  

 

Thời điểm cậu ta nói lời này, bên trong ngữ khí còn mang theo một chút bất mãn.  

 

Tề Đẳng Nhân 'ồ' một tiếng, gật đầu.  

 

“Lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Kim Hi Thần ở một bên cười lạnh nói.  

 

Tề Đẳng Nhân rất muốn nắm tai em họ rồi mắng to một trận, hỏi chuyện thích đánh vào đầu ông chủ có phải là truyền thống của cô ta và Dương Quan Quan hay không?  

 

Không lâu sao, di động cụ Kim Hi Thần cũng vang lên, cuộc điện thoại này làm sắc mặt cô ta biến đổi, vội vàng đi ra ngoài nghe điện thoại.  

 

Một bữa tiệc cứ như vậy bị một cây gậy thọc cứt Triều Tiên làm cho tan rã trong không vui.  

 

“Em họ hẳn là rất buồn bã, em lúc trở về nhất định phải an ủi em ấy thật tốt.” Tề Đẳng Nhân nói với Dương Quan Quan.  

“Ừ.” Dương Quan Quan gật đầu, đồng ý với hắn.  

 

 

Tề Đẳng Nhân cười nói: “Cái tên cây gậy nhỏ này đúng là không phải thứ tốt lành, hơn nữa còn là người của Thôi gia, sau này nhất định phải dạy dỗ ông ta một trận mới được.”  

 

 

Dương Quan Quan nói: “Người này đúng thật là đáng ghét, chuyện anh dạy dỗ ông ta, em đồng ý hai tay hai chân!”  

 

 

Hai người từ nhà hàng đi ra, lập tức nhìn thấy Long Phi Vũ bị người nào đó ngăn cản.  

 

 

Người này lớn tuổi hơn một chút so với Long Phi Vũ, tướng mạo khá giống cậu ta, phỏng chừng là anh trai hoặc ai đó đại loại thế của cậu ta.  

 

 

“Long Phi Vũ, mày đã làm ra cái chuyện gì thế? Mày có biết một khi tài phiệt Thượng Tinh hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Long thị chúng ta, sẽ mang đến cho chúng ta bao nhiêu tổn thất không?” Trên mặt Long Phi Linh tràn đầy oán khí mà nhìn em trai mình.