Tuyệt Thế Cường Long

Chương 78: Rốt cuộc anh là ai!"




"Người thông minh phải biết thức thời, chúng ta đi trước đi, dù sao bọn họ người đông thế mạnh!"  

             Lý Vân Uyển chột dạ, sợ Từ Tiểu Ngọc làm gì Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn ngược lại cười cười, giơ tay cầm lấy bát canh, trên mặt nước còn mấy bãi nước bọt nổi lềnh bềnh.  

             "Bình thường, ở trong ngục, không có chuyện có đồ ăn miễn phí." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.  

             Từ Tiểu Ngọc thấy hắn cầm bát canh lên, mặt còn lộ nụ cười trào phúng, nói: "Muốn uống thì uống nhanh đi, đừng nói lảm nhảm nữa!"  

             "Vừa nãy kiêu ngạo bao nhiêu, giờ lại sợ hãi bấy nhiêu, tôi phải xem hắn uống hết bát canh này, không còn một giọt!"  

             "Còn nói là ghét người giẫm đạp thức ăn? Cái tôi có là tiền, giẫm đạp thì đã làm sao?"  

             Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: "Bởi vì, tù nhân đều biết tôi rất ghét người lãng phí đồ ăn!"  

             Từ Tiểu Ngọc vười lạnh nói: "Thì sao? Không để lãng phí đồ ăn, thì anh nhanh uống hết đi?  

             Lúc này đột nhiên Tề Đẳng Nhàn ra tay, tóm lấy cổ của Từ Tiểu Ngọc, vặn mạnh một cái, ấn xuống mặt bàn, cả bát canh đổ thẳng vào mặt.  

             Tuef Tiểu Ngọc không ngờ rằng trong tình huống này Tề Đẳng Nhàn còn dám động tay, bất ngờ không kịp đề phòng, mồm và mũi đều bị nước canh đổ vào!  

             "Vậy nên, cô nên uống hết." Tề Đẳng Nhàn buông bát canh xuống, lạnh lùng nói!  

             Mọi người xung quanh đều há hốc miệng, cũng không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại thô bạo như thế, lại đột nhiên ra tay với Từ Tiểu Ngọc.  

             Từ Tiểu Ngọc ghê tởm, ho liên tục, mặt đỏ bừng, chửi: "Anh... Anh... Anh dám làm thế với tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho anh!"  

             Tề Đằng Nhàn không để ý, cầm xấp tiền trên mặt bàn của Từ Tiểu Ngọc.  

             "Thức ăn trên bàn bị các người làm bẩn rồi, số tiền này, coi như là tiền bồi thường." Tề Đẳng nhàn lạnh lùng nói, "Hôm nay, các người phải ăn hết bàn thức ăn này không chừa một miếng nào, không được lãng phí thức ăn."  

             "Nếu không, không ai được rời khỏi phòng này."  

             Lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm đám người tập đoàn Hổ Môn vô cùng tức giận, người nào cũng lộ ra ánh mắt hung ác.  

             "Quả nhiên, làm ầm lên rồi!"  

             Lý Vân Uyển cười khổ, than thở trong lòng nhìn tình huống trước mắt, chỉ mong tập đoàn Hổ Môn không tính sổ tập đoàn Mộc Tử, nếu không, cô ta thật sự không chịu nổi.  

             "Đáng hắn!"  

             Từ Tiểu Ngọc ra lệnh, từng người một cầm lấy một cái bình, cái ghế xông về phía Tề Đẳng Nhàn.  

             "Đã là cừu thì có đến nhiều nữa, cũng không ngăn nổi một con sư tử." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, tiện tay tiếp được một cái ghế đang nện về phía anh, sau đó giơ chân lên, người đầu tiên bị anh đạp treo trên vách tường.  

             Ngay sau đó, hắn buông ghế xuống, không lùi mà tiến, lao vào giữa đám người, đồng thời sử dụng cả quyền và cước!  

             Tề Đẳng Nhàn từ nhỏ đã ở cùng với đám tội phạm hung tàn lớn lên, sao có thể để đám người vô tích sự này vào trong mắt?  

             Lý Vân Uyển há hốc mồm nhìn chuyện xảy ra trước mắt, lẩm bẩm nói: "Hung tàn quá... Anh Tề hung tàn quá...."  

             Không đến ba mươi giây, bảy tám tên đàn ông của tập đoàn Hổ Môn đều đã nằm trên mặt đất, người nào cũng rên ư ử không bò dậy nổi, vẻ mặt đau đớn.  

             Từ Tiểu Ngọc nhìn đến đây, cũng bị dọa đến mức cả người run rẩy, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại biết đánh nhau như thế, nhẹ nhàng đã quật ngã được bảy tám người.  

             "Lời tôi nói từ trước đến này đều phát ra từ nội tâm, vô cùng nghiêm túc, sao các người cứ nghĩ là tôi đang giả vờ thế?" Tề Đẳng Nhàn ngồi lại xuống ghế, chân thành hỏi.  

             Môi Từ Tiểu Ngọc run rẩy, nhất thời không biết nói gì.  

             Tề Đẳng Nhàn  bình tĩnh nói: "Ăn hết đống thức ăn trên bàn, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện này."  

             Nói xong, hắn còn nghiêm túc lấy đũa ra từ trong ngăn kéo, vứt cho mỗi người một đôi.  

             "Anh dám ra tay với chúng tôi, dám sỉ nhục tôi! Tôi  nhất định sẽ khiến tập công ty của Lý Vân Uyển phá sản!" Từ Tiểu Ngọc la lớn.  

             Sắc mặt Lý Vân Uyển trắng bệch, quả nhiên, chuyện mình lo lắng vẫn xảy ra rồi.  

             Tề Đẳng Nhàn lại cười nhạo, lắc đầu, nói: "Tập đoàn Hổ Môn dám ra tay à?"  

             "Đang giằng co với tập đoàn Hướng thị như thế, còn dám ra tay với công ty khác?"  

             "Không sợ bị tập đoàn Hướng thị nắm được cơ hội, cho các người một đòn chí mạng à?"  

             "Cô bớt dọa người đi, không có tác dụng đâu..."  

             Lý Vân Uyển nghe xong, không khỏi ngẩn người, sau đó nhìn hướng Từ Tiểu Ngọc.  

             Chỉ thấy Từ Tiểu Ngọc vừa nghe xong lời của Tề Đẳng Nhàn cũng vô cùng kinh ngạc, la lớn: "Sao anh lại biết chuyện này? Rốt cuộc anh là ai!"  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Mảnh đất Tân thế kỷ là tôi giúp tập đoàn Hướng thị giữ lại, chắc cô biết tôi là ai rồi."  

             "Anh... Anh là Tề Đằng Nhàn phó phòng bộ phận an ninh tập đoàn Hướng thị, đã đánh bại Trần Vĩnh Niên?!" Từ Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi.  

             Tề Đẳng Nhàn im lặng không lên tiếng, gật đầu nhìn Tề Tiểu Ngọc.  

             "Là anh thì làm sao? Có tí võ, tí thực lực thì muốn làm gì thì làm à?"  

             "Đúng, anh giúp tập đoàn Hướng thị lập công! Nhưng tập đoàn Hướng thị và tập đoàn Hổ Môn chúng tôi đang trong giai đoạn không rõ ràng, ai cũng không xé mặt nhau."  

      "Anh nghĩ Hướng tổng sẽ vì một nhân viên mà lật mặt với tập đoàn Hổ Môn?"  

             "Anh động vào tôi, cho dù không dùng đến thủ đoạn để xử lý anh thì cũng hoàn toàn có thể cho anh ngồi tù mấy chục năm! Tôi không tin cậu còn đánh thắng được súng!"  

             Từ Tiểu Ngọc dần dần bình tĩnh lại, hiển nhiên là đang định sử dụng sức mạnh của chính phủ để dạy dỗ Tề Đẳng Nhàn.  

             Đúng lúc này, cửa lớn mở ra, Vương Hổ vào phòng lập tức nói: "Thư kí Từ, vẫn chưa xử lý phòng ăn cho tôi à? Hướng tổng đã đến rồi..."  

             Chưa nói dứt lời, sắc mặt Vương Hổ đã khựng lại khi thấy rõ ràng chuyện trong phòng.  

             Hướng Đông Thanh đi đằng sau cũng hơi kinh ngạc, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trên mặt cô lập tức lộ ra nụ cười xem kịch, rõ ràng là đang thấy vui khi người khác gặp họa  

             "Vương tổng... Thuộc hạ vô năng, không xử lý tốt." Từ Tiểu Ngọc khóc lóc nói, "Hắn không chịu nhường phòng còn đánh chúng tôi một trận, tôi còn đang định báo án."  

             Vương tổng cũng là người biết bắt lấy thời cơ, quay đầu nhìn Hướng Đông Thanh nói: "Đông Thanh, cô xem, nhân viên dưới tay cô đánh người của tập đoàn Hổ Môn chúng tôi..."  

             "Cô xem, chẳng phải cô nên cho bọn tôi một cái công đạo? Cho người dưới tay tôi một công đạo?"  

             Hướng Đông Thanh bình tĩnh nói: "Ở công ty, trong thời gian làm việc, tôi đương nhiên sẽ dạy dỗ cấp dưới của tôi."  

             Nhưng giờ đã tan làm, hơn nữa còn không ở trong công ty, vậy thì đây là ân oán cá nhân của cậu ấy."  

             "Quy định công ty viết rất rõ, chúng tôi sẽ không can thiệp vào ân oán cá nhân của bất kỳ nhân viên nào."