"Ừ..." Dương Quan Quan nhẹ nhàng đáp ứng, chỉ cảm thấy hôm nay gió lạnh đến mức có chút buốt, khi hít vào trong phổi còn có cảm giác như đao đâm.
Chỉ là lòng bàn tay Tề Đẳng Nhàn ngược lại vô cùng ấm áp, giống như một cái lò sưởi nhỏ, ôm lấy toàn bộ bàn tay nhỏ nhắn của cô ta, truyền hơi ấm vào tận trong lòng.
Một chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Thượng Hải, một người đàn ông trung niên dáng người gầy gò nhưng rắn chắc bước xuống.
Tiếp viên hàng không mỉm cười lịch sự với ông, không quên đưa ra một tờ giấy ghi chú số điện thoại.
Advertisement
Người đàn ông chỉ lịch sự gật đầu rồi nhận tờ giấy.
Tất nhiên ông sẽ không gọi điện thoại, bởi vì ông đã có vợ, hơn nữa cũng không thể nói chuyện.
Sau khi đặt chân xuống mặt đất xi măng vững chắc, ông dậm nhẹ chân, hơi híp mắt nhìn về phương xa.
Advertisement
“Đại đương gia, giờ chúng đi đâu đây?” Phía sau ông là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi với dáng người trung bình của người lai, anh ta mở miệng hỏi.
Người đàn ông trung niên gầy gò mà rắn chắc này, chính là Tề Bất Ngữ.
Còn người đang xách hành lý phía sau ông chính lại là Tham Lang, người nổi danh sau một đêm vì dám cả gan trộm đầu đạn hạt nhân.
Tề Bất Ngữ cười nhẹ, đưa tay chỉ về phía trước, sau đó rời khỏi sân bay.
Tham Lang bất đắc dĩ cười khổ, anh ta xách hành lý đi theo phía sau ông, trong lòng lẩm bẩm: "Cũng không biết là ai đã chọc đại đương gia đến mức ngài phải đích thân ra ngoài, cả người đầy sát khí sợ muốn chết!”
Trên người Tề Bất Ngữ chỉ mặc đơn giản môt chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc áo khoác, phía dưới là một chiếc quần jeans và giày thể thao khá rộng, nhìn qua trông rất nhã nhặn, giống như thầy giáo dạy học.
Nhưng Tham Lang cảm thấy cả người ông đang mang theo sát khí doạ người ta, hết lần này đến lần khác anh ta suýt thì nhồi máu cơ tim tại chỗ.
Nếu không phải vì khí chất nho nhã đó thì vừa rồi nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia cũng đã không đưa cho ông tờ giấy này.
"Rất ít khi thấy Đại đương gia có sát khí kinh khủng như vậy, hơn nữa sau khi đáp xuống đất, tâm trạng cũng xuống âm vô cực, giờ mà ra tay chắc chắn không ai cản nổi!"
"Đối thủ lần này không đơn giản, Đại đương gia đây là đang tích lực để luôn ở trong trạng thái tốt nhất mọi lúc."
"Ngài ấy mang theo mình ra ngoài, không biết là muốn mình nhặt xác cho ngài, hay là nhặt xác cho đối phương đây."
Trong lòng Tham Lang thầm nghĩ, bước nặng bước nhẹ đi phía sau Tề Bất Ngữ, theo ông lên taxi.
Tề Bất Ngữ đưa điện thoại di động cho tài xế xem địa chỉ, tài xế gật đầu, rồi đưa hai người tới khách sạn.
Một tiếng rưỡi sau đã đến địa chỉ của khách sạn, Tham Lang vội vàng xuống xe trước mở cửa xe, cung kính mời Tề Bất Ngữ xuống.
"Này, tiền xe!" Tài xế tức giận quát lên.
Tề Bất Ngữ quay đầu lại, ngượng ngùng nở nụ cười, ông nhìn thoáng qua đồng hồ tính tiền, luống cuống lấy ra tiền mặt mang theo bên người đưa cho tài xế.
Tề Bất Ngữ đã đặt trước một phòng đôi, tính ông không tuỳ tiện như Tề Đẳng Nhàn, vẫn luôn đề phòng mà đem theo Tham Lang từ nhà tù U Đô đi theo mình mọi lúc không rời.
Sau khi tiến vào khách sạn, Tề Bất Ngữ khoa tay múa chân miêu tả gì đó.
Đã ở chung với Tề Bất Ngữ được mấy năm, tất nhiên Tham Lang có thể hiểu được những cử chỉ của ông, ý tứ rất đơn giản —— nghỉ ngơi.
Tham Lang nằm xuống chiếc giường bên cạnh cửa sổ, còn Tề Bất Ngữ trực tiếp khoanh chân ngồi trên đầu giường còn lại, ông bắt đầu thiền định, minh tưởng.
Tham Lang mang theo một loại tâm trạng phức tạp, anh ta dùng khóe mắt liếc nhìn, sau đó lông tơ trên cổ Tề Bất Ngữ lập tức dựng thẳng lên!
“Sẽ bị giết!” Trong lòng Tham Lang kinh hãi, vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, trấn định lại tâm trạng, không để cho mình lại suy nghĩ lung tung.