Chuyến bay của Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan hạ cánh muộn hơn khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Từ trên máy bay bước xuống, hai chân vừa đặt xuống mặt đất, Dương Quan Quan lập tức chậm rãi thở ra một hơi thật dài.
Một hơi này không biết xen lẫn bao nhiêu cảm xúc phức tạp, khiến cho cô ấy có cảm giác xúc động vô hạn.
“Thượng Hải, tôi về rồi đây, có nhớ tôi chưa?” Dương Quan Quan khẽ giọng hỏi, cô ấy ngồi xổm xuống và nhìn một gốc cỏ dại kiên cường mọc ra từ khe xi măng.
Advertisement
Sinh mệnh của cỏ dại chính là mạnh mẽ và dẻo dai như thế đấy, cho dù chỉ cho nó một chút khe hở, nó cũng có thể lớn lên một cách kiên cường.
Dương Quan Quan giống như một gốc cỏ dại lớn lên một cách ngang tàn dưới áp lực của mọi người trong Dương gia, hơn nữa còn lớn lên rất tốt, thậm chí còn thi đỗ Stanford và đi du học.
Ngoại trừ tính cách có hơi rụt rè một chút thì cũng được coi như là một mãnh nữ.
Sau khi nói xong lời này, Dương Quan Quan đứng dậy và cười với Tề Đẳng Nhàn: “Ông chủ, chê cười rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Nếu như tôi trở về Bắc Kinh, có lẽ tôi cũng sẽ làm ra một số hành động văn vẻ và làm màu giống như cô vậy.”
Dương Quan Quan cau mày nói: “Văn vẻ thì văn vẻ, làm màu chỗ nào chứ, chẳng biết nói chuyện tí nào cả.”
Tề Đẳng Nhàn cười hì hì, hắn đi về phía trước và bước lên xe buýt, Dương Quan Quan cũng lên xe theo.
Không bao lâu sau, xe buýt đã đưa hành khách đi đến lối ra.
“Tìm một khách sạn dừng chân trước đi?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Không cần đâu, chúng ta về nhà cũ của tôi đi.” Dương Quan Quan lại nói.
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu và cũng không từ chối, thế nhưng trong lòng thì lại nghĩ, căn nhà cũ kia đã không có người chăm sóc nhiều năm như thế rồi, không biết nó đã cũ nát thành cái dạng gì rồi đây.
Hơn nữa, nhà cũ nhiều năm không tu sửa dường như không quá tiện để làm một số chuyện.
Nhưng cũng may dạo gần đây Tề Đẳng Nhàn đã bị một con yêu nghiệt bên trái và một con yêu quái bên phải hút đến tủy xương đều sắp trống không rồi, vậy cho nên hắn cũng không còn thèm muốn Dương Quan Quan ghê gớm như trước nữa.
Tề Đẳng Nhàn không bắt người của tập đoàn Gukoo điều xe đến đón mình mà trực tiếp bắt một chiếc taxi ở cổng sân bay, sau khi Dương Quan Quan báo địa chỉ thì đã ngay lập tức lên đường.
Những đám mây đen trên bầu trời bắt đầu tan dần.
Điều này làm cho Dương Quan Quan cảm thấy rất vui, cô ấy cảm thấy đây sẽ là một dấu hiệu tốt.
Sau cơn mưa trời lại sáng, thật tốt biết bao!
“Tôi đến Thượng Hải rồi.”
Tề Đẳng Nhàn gửi cho Ngọc Tiểu Long một tin nhắn, sau đó cũng gửi cho Lý Vân Uyển một tin nhắn.
Lý Vân Uyển trả lời rất đơn giản: “Chú ý an toàn, chăm sóc tốt cho Quan Quan nhé!”
Cô ấy biết Dương Quan Quan đi theo Tề Đẳng Nhàn tới Thượng Hải, thế nhưng cô ấy không hề nổi cơn ghen, bởi vì cô ất biết rằng Thượng Hải chính là thành phố mà Dương Quan Quan nhất định phải quay về.
“Cô ấy có nói gì không?” Dương Quan Quan hỏi với vẻ thấp thỏm.
“Chỉ bảo tôi chăm sóc tốt cho cô thôi chứ không còn gì khác cả. Có lẽ cô ấy cũng biết chuyện của chúng ta, chỉ là cô ấy không nói ra mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Lý Vân Uyển cũng không phải kẻ ngốc, cô ấy đã nhìn ra việc Tề Đẳng Nhàn quan tâm Dương Quan Quan hơn mức bình thường từ lâu rồi.
Một người đàn ông bợ đỡ lấy lòng một người phụ nữ, ngoại trừ thèm muốn cơ thể của người ta ra thì còn có thể là cái gì được nữa?
Cô ấy đã kết thúc cuộc sống tân binh của Tề Đẳng Nhàn, cướp đi yêu nghiệt của Nguyên Dương, lợi thế tâm lí là vô cùng lớn.
Một lúc sau, Ngọc Tiểu Long mới trả lời lại: “Anh tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn lại trước đi, đến lúc đó tôi sẽ phái người tới đón anh, các giám khảo của lần sát hạch này có địch ý rất lớn đối với anh, tự mình cẩn thận đấy.”
Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Yes, general.”