Vừa nói xong câu này, Dương Quan Quan đã lập tức lấy điện thoại ra mở trang tin tức.
Chỉ thấy trang web tin tức gần như bị san bằng bởi sáu chữ “Công ty ô tô Đích Lư”.
Tất cả các cư dân mạng đều khen ngợi ô tô của công ty ô tô Đích Lư, thậm chí còn bình luận rằng với loại động cơ hỗn hợp mới này thì nếu có nhu cầu họ sẽ gọi công ty ô tô Đích Lư đến lắp đặt ngay lập tức!
Đọc đến đây, Tề Đẳng Nhàn cũng phải sửng sốt. Sau đó hắn nhíu mày hỏi: “Cô ta đang sử dụng chiến thuật đồng tiền yêu nước sao?”
Mọi thứ hiện ra trước mắt, rõ ràng Trần Ngư đang lợi dụng tấm lòng yêu nước của nhân dân nước Hoa. Cô ta đặt công ty ô tô Đích Lư và một con người hiếu chiến đến từ tập đoàn tư bản Triều Tiên ở hai phe đối lập, làm nổi bật lên sự đối lập đó một cách hoàn mỹ bằng thái độ đúng mực hết sức của phe mình.
Tập đoàn tư bản Triều Tiên ép buộc công ty ô tô Đích Lư phải xử lý một người nước Hoa, thế nhưng hết lần này tới lần khác công ty ô tô Đích Lư lại mặc kệ, cuối cùng dùng một cước đạp bay tập đoàn tư bản Triều Tiên ra khỏi buổi triển lãm xe ô tô.
Bất cứ ai nhìn thấy hành động này đều cảm thấy lòng yêu nước trong mình trào dâng hừng hực!
Tuy quê quán của nhà họ Trần hiện tại là ở Nam Dương nhưng dù sao bọn họ cũng là những người mang trong mình dòng máu của nước Hoa, vì thế họ sử dụng chiến thuật đồng tiền yêu nước một cách rất thuần thục, không chút kẽ hở.
Cũng nhờ sự việc lần này, mà chỉ trong một đêm ngắn ngủi, công ty ô tô Đích Lư đã nổi tiếng toàn quốc!
Nước Hoa là một thị trường rất lớn, cũng luôn là nan đề rất khó phá giải mà công ty ô tô Đích Lư vắt óc nghĩ cách xử lý bao lâu nay. Dù sao xét về tính bền bỉ thì động cơ ô tô của Nhật Bản vẫn xếp hạng đầu, tiếp đó là địa vị không thể nào lay chuyển của tập đoàn BBA, nếu như có phân khúc xe giá rẻ được sản xuất trong nước và được chính phủ chống lưng, thậm chí còn cạnh tranh với bọn họ bằng những phương thức ác ý, thì công ty ô tô Đích Lư gần như không có cơ hội kiếm được lợi nhuận khi kinh doanh tại nước Hoa.
Nhưng sau đợt livestream lần này, cuối cùng xe ô tô mang nhãn hiệu Đích Lư cũng thành công nổi tiếng vang dội khắp cả nước Hoa, dù chưa có quá nhiều người mua nhưng về danh tiếng thì bọn họ cũng đã phần nào nắm chắc trong tay.
“Đúng thế, chính là chiêu trò đồng tiền yêu nước, hiệu quả ra sao thì anh cũng đã chứng kiến rồi đó. Tôi chỉ có thể nói là anh đã bị lợi dụng rồi, bất ngờ lắm phải không?” Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn mà lạnh nhạt nói.
Gương mặt của Tề Đẳng Nhàn không thể không đen đi vài phần, cuối cùng hắn cũng hiểu được lý do vì sao Trần Ngư lại để chiếc chìa khóa xe rơi vào trong tay Han Mun Ho!
Có thể là Han Mun Ho đã thực sự đến tìm cô ta, nhưng chỉ sợ mục đích chính của cô ta chính là muốn mượn chiếc chìa khóa xe kia để làm dấy lên mâu thuẫn phục vụ cho mình!
Đừng quên Trần Ngư chính là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Trần, địa vị của cô ta không khác là bao so với Từ Ngạo Tuyết ở nhà họ Từ khi trước, là kiểu nói một thì không có hai.
Một người phụ nữ như vậy liệu có thể không có đầu óc hay sao? Nếu cô ta chỉ có nhan sắc thì đâu khác gì một cái bình hoa xinh đẹp nhưng rỗng tuếch cơ chứ?
Dương Quan Quan nói: “Anh cũng không cần quá tức giận đâu, dù sao anh cũng chẳng chịu tổn thất gì mà. Tôi nói cho anh những thứ này cũng chỉ vì muốn nhắc nhở anh rằng đừng quá tin vào hai chữ bạn bè từ miệng người khác!”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ mà thấy trong lòng mình khó chịu, nếu ngay cả bạn bè mà cũng không thể tin tưởng được thì liệu hắn còn có thể tin tưởng được ai đây?
Cũng vì thế nên từ trước đến nay hắn luôn rất thích một câu nói trong tiểu thuyết - nếu có thể dùng máu và nước mắt báo đáp ân nhân, sống chết có xá gì?
“Những bộ quần áo thời trang có một thời kỳ trở thành xu hướng cực thịnh, thế mà cũng biến thành hoa cúc ở ngày hôm qua. Thứ có thể soi sáng con người từ xưa tới nay cũng chỉ có duy nhất hai chữ nghĩa khí mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn cọ những ngón tay vào nhau, chậm rãi nói.
“Anh đừng có lấy mấy câu trong tiểu thuyết ra mà coi như chân lý cuộc đời nữa! Tỉnh lại đi!”
“Tuy anh thực sự đã bị lợi dụng nhưng cũng không cần quá giận dữ làm gì, bởi vì nhà họ Trần cũng chưa làm ra chuyện gì quá đáng.”
Vậy mà lúc này Dương Quan Quan lại là người an ủi Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn quay sang liếc nhìn cô ta một cái rồi nói: “Nếu hôm nay cô ngủ lại ở nơi này thì chắc chắn tôi sẽ cực kỳ hài lòng, không hề giận dữ một chút xíu nào hết!”
Dương Quan Quan ngẩn người, tiếp đó liền quả quyết đứng dậy: “Thế thì anh cứ việc giận dữ đến chết luôn đi! Xin kính chào quý ngài nhé!”
Vừa dứt lời, cô ta đã vọt ngay ra khỏi phòng mà không để cho con sói già háo sắc kịp có cơ hội phản ứng lại.
“A, sao tim mình lại đập nhanh như vậy… Thậm chí trong lòng mình còn có chút mong đợi nữa chứ?”
“Xem ra mình thực sự đã lớn tuổi nên đầu óc hỗn loạn quá rồi!”