Dương Quan Quan lạnh lùng hỏi: “Nhà họ Trần đối xử với bạn bè như thế đấy à? Đến những gì đã xảy ra trước đó mà các anh cũng không muốn tìm hiểu?”
Nghe được những lời ấy, Trần Quang Diệu lập tức nở nụ cười đầy khinh miệt: “Bạn bè ư? Sao các người không tự đái một vũng rồi soi lại mặt mũi mình trong đó xem, soi xem các người có xứng đáng tự xưng là bạn bè của nhà họ Trần chúng tôi dù chỉ là một chút hay không!”
Dương Quan Quan có hơi bực mình, nhưng vì nể mặt Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang đứng ở ngay đây nên cô ta vẫn không ra tay.
Cô ta hiểu rất rõ một điều, mối quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và nhà họ Trần là không tệ.
“Anh hãy gọi Trần Ngư ra xử lý chuyện này đi, tôi chỉ sợ anh không thể đảm đương nổi trách nhiệm của sự việc lần này đâu.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.
“Hửm? Tôi không biết cậu nghe được tên của đại tiểu thư nhà chúng tôi từ nơi nào, có điều chỉ bằng một kẻ như cậu thì không xứng được gặp mặt cô ấy!” Trần Quang Diệu lắc đầu đáp.
Cùng lúc đó, anh ta vung tay lên, những nhân viên an ninh mà nhà họ Trần đã dốc lòng bồi dưỡng lập tức bao vây hai người Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan ở chính giữa chỉ trong nháy mắt.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Dạ Ma không nhịn được mà thấp giọng hỏi Đồ Phu: “Mày có muốn ra đó giúp bọn họ một chút không?”
Đồ Phu hỏi lại: “Giúp cái gì mà giúp? Nhị đương gia người ta còn chưa mở miệng thì thôi mày đừng có mà nhanh nhảu xen vào, đỡ cho sau này tự mày phải rước khổ vào thân!”
Dạ Ma ngẫm lại cũng thấy những lời này rất có lý, thỉnh thoảng tâm trạng của Tề Đẳng Nhàn lại trở nên vui giận thất thường, anh ta bèn rụt cổ lại.
Lời nói của Trần Quang Diệu lại tiếp tục khiến cơn giận của Han Mun Ho bốc lên.
“Không sai, ai bảo thân phận của tôi cao quý chứ, rõ ràng cậu không thể so sánh được với tôi mà? Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với tôi đi!” Han Mun Ho gào lên.
Tề Đẳng Nhàn lại không nhịn được mà tát cho anh ta một cái ngã nhào xuống đất.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng trước cái tát lần này, Han Mun Ho ngã xuống…
Trần Quang Diệu ngẩn ra một chốc lát, sau đó anh ta tức giận tới nỗi cả người run lên bần bật, hắn ta thực sự không để nhà họ Trần vào trong mắt hay sao? Anh ta đang ở đây mà hắn ta cũng dám động thủ đánh người?!
“Bắt đầu đi, đánh cho cậu ta phải cút ra khỏi cửa!” Trần Quang Diệu vung tay lên rồi lùi về sau một bước.
Những nhân viên an ninh đã được nhà họ Trần bồi dưỡng tỉ mỉ lập tức đồng loạt tiến lên!
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Nếu còn dám đứng xem kịch vui nữa thì tôi sẽ chặt chân hai anh đấy!”
Hai người được nhắc tới là Dạ Ma và Đồ Phu đều giật nảy cả mình, vội vàng nhảy vào trong chiến trường giúp sức.
Những nhân viên an ninh này đều đã đạt tới tiêu chuẩn cao thủ, có điều khi gặp phải những người như Dạ Ma và Đồ Phu thì số lượng có bao nhiêu cũng trở thành không đáng kể mà thôi.
Hai người này cũng biết mối quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và nhà họ Trần không phải dạng bình thường, vì thế họ không xuống tay giết người mà chỉ đánh hơi nặng tay một chút để đập cho đối phương ngất xỉu, không còn sức lực chiến đấu.
“Đệch con mẹ nhà nó, hai thằng một béo một gầy này mạnh quá, không biết lai lịch của chúng ra sao?”
Có người không nhịn được mà mở miệng hỏi, bọn họ chỉ cảm thấy hai người Dạ Ma và Đồ Phu cứ như hai con hổ được thả vào giữa bầy dê béo, hai người liên tục quật ngã đám nhân viên an ninh của nhà họ Trần đơn giản như thái rau dưa.
Trần Quang Diệu đứng ở một bên chứng kiến cảnh tượng ấy mà da mặt không ngừng co giật, cao thủ ở bậc ấy thực sự không có nhiều!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn chỉ cần gọi một tiếng là đã có hai người xuất hiện!
Bản thân Tề Đẳng Nhàn căn bản không cần ra tay, có hai người này phòng thủ ở phía trước thì có nhiều người hơn nữa cũng không thể chạm được vào hắn.
Chưa đến một phút trôi qua, hơn mười nhân viên an ninh đều lần lượt ngã xuống đất, người thì bất tỉnh nhân sự, người thì liên tục rên hừ hừ, dù sao cũng chẳng có ai có thể tiếp tục chiến đấu được nữa.