Dương Quan Quan không chịu nổi nữa mà quăng cho cô ta một cái tát khiến người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ ngã ngồi xuống đất, sau đó lạnh giọng nói: “Đừng có hô to gọi nhỏ nữa, đúng là làm mất mặt đàn bà con gái bọn tôi!”
Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ bị tát mạnh tới nỗi cái mũi của cô ta lệch đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cô ta lập tức che mũi lại, khóc lóc nức nở: “Hu hu… Tôi vừa mới kiếm được tiền làm mũi mà…”
Tất cả mọi người đều thấy buồn nôn, có phải ở Triều Tiên có quá nhiều mỹ nữ nhân tạo rồi hay không?”
Tề Đẳng Nhàn buông Han Mun Ho ra, bình tĩnh nói: “Nước Hoa không phải là nơi mà lũ chim bé các anh có thể kiêu căng phách lối, muốn kiêu căng phách lối thì hãy cút về quốc gia của các anh mà kiêu căng phách lối ấy.”
Advertisement
Han Mun Ho ôm lấy hai bên má, nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt tàn độc, lạnh giọng nói: “Tôi thừa nhận cậu cũng có chút thực lực, cũng biết đánh đấm đấy! Nhưng cậu giỏi đánh đấm thì liệu sẽ chống trả được bao nhiêu người đây?”
“Lảm nhảm dài dòng cái con mẹ anh à?”
Tề Đẳng Nhàn cau mày, lại lần nữa giơ tay tát cho anh ta một cái.
Advertisement
Lần này thì hay rồi, hai bên mặt của Han Mun Ho đều sưng vù lên, trông rất cân đối, cảnh tượng này cũng thỏa mãn cả chứng OCD của Tề Đẳng Nhàn, khiến hắn thoải mái vô cùng.
Dạ Ma đứng ở một bên nhìn cảnh tượng ấy mà nhe răng trợn mắt, không khỏi nhớ lại ký ức về cái hồi mình bị Tề Đẳng Nhàn tát sưng mặt trên quảng trường, cả đời này anh ta cũng không muốn trải qua ký ức ấy thêm một lần nữa.
Ngày trước khi Đại đương gia còn quản lý nhà ngục thì mọi người được sống tương đối tự do, thi thoảng còn được phép đánh nhau mấy lần.
Nhưng từ khi giá trị vũ lực của cái tên Nhị đương gia này tăng vọt lên một cách đột ngột, hắn bắt đầu nắm quyền quản lý nhà ngục U Đô, cuộc sống của tất cả mọi người đều không được dễ chịu cho lắm, cứ mỗi lần đánh nhau là bọn họ sẽ bị treo ngược lên đập cho một trận.
Với bọn họ thì Tề Bất Ngữ chính là Triệu Khuông Dận am hiểu dùng thủ đoạn dụ dỗ từng chút một.
Vậy còn Tề Đẳng Nhàn thì sao? Chậc… Chắc là Chu Nguyên Chương.
Cuối cùng động tĩnh ở nơi này cũng làm kinh động đến người phụ trách triển lãm xe ô tô, người phụ trách lần này là tổng giám đốc của công ty ô tô Đích Lư, tên là Trần Quang Diệu!
Trần Quang Diệu tìm đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hay rồi, công tử của tập đoàn Dang Dae bị đánh thê thảm tới cỡ nào, vấn đề đúng là to lớn quá mức!
Da đầu của anh ta tê dại.
“Trần tổng, tôi đang muốn hỏi anh đâu, quý công ty làm ăn thế nào vậy? Sao các anh có thể để một tên điên khùng như thế này tham dự vào buổi triển lãm ô tô, giở trò côn đồ để cướp chìa khóa xe của tôi, thậm chí còn tát vào mặt tôi?!”
“Tôi có ý tốt nên mới tới đây khích lệ các anh, thậm chí đến cả chiếc xe Aston Martin này mà tôi cũng mang đến cho các anh lái đi quanh khu triển lãm, vậy mà các anh đối xử với tôi như thế này đấy à?”
“Rốt cuộc các anh có còn muốn hợp tác với tập đoàn Dang Dae của chúng tôi hay không đây!”
Han Mun Ho không đánh lại Tề Đẳng Nhàn, đương nhiên anh ta cũng chỉ có thể chất vấn hỏi tội Trần Quang Diệu, nét mặt anh ta đầy vẻ giận dữ.
Sắc mặt của Trần Quang Diệu cũng xấu xí vô cùng, công ty ô tô Đích Lư vừa mới bước một bước đầu tiên trong sự nghiệp mà đã có người đến gây sự ở buổi triển lãm xe ô tô ư? Có phải đây nghĩa là hắn ta không thèm để nhà họ Trần vào trong mắt?
“Anh vẫn còn nói đây là xe của anh à?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Xem ra đám chim bé Triều Tiên đều thích phùng má giả làm người mập!
Bây giờ nghĩ lại, ngày trước Tôn phu nhân có thể nhanh chóng chuyển 100 triệu cho hắn, đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì…
Trần Quang Diệu đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng cất tiếng: “Hoặc là cậu nói xin lỗi và bồi thường tổn thất cho công tử Han ngay bây giờ, hoặc là đợi bị bảo vệ của nhà họ Trần chúng tôi chặt đứt hai chân, ném ra khỏi buổi triển lãm rồi sẽ truy cứu trách nhiệm của cậu sau.”
“Hai con đường đang nằm ngay trước mặt cậu đây, cậu hãy tự mà chọn lấy!”
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì sửng sốt ngạc nhiên, hắn đáp: “Tốt nhất là anh nên tìm hiểu tình huống cho kỹ càng rồi hẵng quyết định nên nói chuyện với tôi ra sao!”
“Tìm hiểu tình huống?”
“Tôi không cần thiết phải tìm hiểu tình huống thế nào!”
“Dù công tử Han đã làm cái gì thì cậu cũng không được phép ra tay với cậu ấy.”
“Một khi đã ra tay thì lỗi sai nằm ở phía cậu!”