Tề Đẳng Nhàn nói: “Việc này cô cứ ngồi yên chờ xem biến là được, giới truyền thông trong nước của các cô muốn dùng số ảnh chụp này để gây lớn chuyện cũng không thể làm được đâu, rất nhanh sẽ bị đè xuống thôi.”
Tôn Dĩnh Thục nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, cũng không hiểu được là Tề Đẳng Nhàn lấy đâu ra tự tin như vậy.
“Nhìn qua trông tôi rất giống một tên gian phu sao?” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên chỉ chỉ vào mũi của mình rồi cười tủm tỉm hỏi.
“Ha….Vẫn tốt.” Tôn Dĩnh Thục bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt nói.
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nói: “Kỹ thuật diễn của Tôn phu nhân đây cao thật đấy, chỉ là cần phải rèn luyện thêm một chút.”
Tôn Dĩnh Thục đột nhiên sửng sốt: “Cậu có ý gì?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Lúc cô nói những lời này thì ánh mắt có hơi né tránh, đừng giấu diếm kiên nghị với cơ trí của cô đi thì càng có thể khiến đàn ông tin vào tình cảnh hiện giờ của cô hơn.”
Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, trên mặt hiện lên nét phẫn nộ nói: “Tề tổng, cậu đùa cợt tôi?”
“Cô sai rồi, tôi không hề đùa cô, chuyện này cũng sẽ được giải quyết, cô không cần phải lo lắng.” Tề Đẳng Nhàn đứng dậy sau đó lười biếng ngáp rồi duỗi người.
Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn xoay người rời khỏi.
Lúc đi tới cửa, hắn chợt quay đầu mỉm cười nói: “Sayōnara!”
Nói xong lời này hắn lại như chợt nhận ra gì đó: “A….Xin lỗi, đây là tiếng Nhật.”
Chờ sau khi thân ảnh Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn biến mất, cả khuôn mặt của Tôn Dĩnh Thục mới trầm xuống.
“Cái tên này chính là một tên khốn kiếp mà, nếu có cơ hội mình nhất định phải chặt nát tay hắn ra mới được!” Tôn Dĩnh Thục hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Còn vì sao lại muốn chặt tay hắn ấy hả?
Đó đương nhiên là vì lúc Tề Đẳng Nhàn phối hợp diễn kịch với Tôn Dĩnh Thục thì tay của hắn không thành thật chứ sao!
Tôn Dĩnh Thục cũng mới ý thực được là những lời đó của mình không hề đả động được Tề Đẳng Nhàn, ngược lại còn bị nhìn thấy rõ ý đồ của mình, hơn nữa một bộ dáng phối hợp kia của hắn chẳng qua chỉ vì để chiếm chút tiện nghi.
Thời điểm Tề Đẳng Nhàn đi ra từ khách sạn thì tâm tình rất không tệ, tuy rằng nhân phẩm của Tôn Dĩnh Thục chẳng ra làm sao cả nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một quả phụ đã mất chồng.
Một người phụ nữ công thành danh toại, có địa vị cao như vậy thì sao có thể dễ dàng thổ lộ tấm lòng của mình ra với người khác như vậy được?
Cái này khiến cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi nghĩ tới Hướng Đông Tinh, so với Tôn Dĩnh Thục này thì cô ta vẫn còn rất đáng yêu đấy.
“Nếu theo như lời của Irena Jinva kia mà quy Tôn Dĩnh Thục về phe của mình thì chỉ sợ cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam, người phụ nữ này có tâm tư quá sâu, khó có thể tin tưởng được!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ rồi lại cười cười.
“Nhưng mà hợp tác một chút cũng có thể, chỉ là không thể giao tiếp quá sâu.”
“Cho dù có lên giường với người phụ nữ này đi nữa thì cũng phải thời thời khắc khắc đề phòng bị cô ta cắn ngược lại một cái.”
Tề Đẳng Nhàn biết loại người như Tôn Dĩnh Thục này chính là một thương nhân lúc nào cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, không như Hướng Đông Tinh luôn luôn cảm tính lại che giấu bằng lạnh nhạt.
Lại nói, ngược lại càng thấy giống Từ Ngạo Tuyết không từ thủ đoạn hơn.
Nhưng cái này cũng là bình thường, loại người này ngược lại là chiếm đa số.
Tề Đẳng Nhàn vừa rời khỏi khách sạn không bao lâu thì đã bị một người ngăn cản.
Là một người phụ nữ có thân hình hơi béo nhưng cũng không cao lắm.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được cô ta, đúng là Ngọc Nữ vừa rồi mới giao thủ với mình xong.
Loại cao thủ có công phu tới bậc này có thể dùng súc cốt công để thay đổi ngoại hình quả thực quá dễ dàng.
“Vẫn chưa chịu thua?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Ngọc Nữ mỉm cười hỏi.
Ngọc Nữ lắc lắc đầu nói: “Cậu thả cho tôi và Kim Đồng một con ngựa nên coi như chúng tôi nợ cậu một mạng, tôi tới đây để nói cho cậu biết một tin tức.”