Quả nhiên Tôn Dĩnh Thục là một người rất đáng tin cậy, tất nhiên là cô ta cũng rất tài đại khí thô.
Một trăm triệu, nói cho là cho.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy số dư trong tài khoản của mình có hơn một trăm triệu chuyển vào thì cảm thấy rất vui vẻ, còn có phương pháp nào kiếm được nhiều tiền hơn thế này không?
Đương nhiên là cái này không thể dùng để ra vẻ trước mặt cái tên Vladimir kia được, nếu không một giây sau sẽ bị vả cho sưng cái mặt già luôn.
Advertisement
Nhưng Tề Đẳng Nhàn chính là thích so tài lực với mấy tên mãng phu đó, luận bàn võ công với tên cầm đầu, so đo sức lực với phụ nữ….
Tôn Dĩnh Thục sau khi sửa sang thoả đáng lại vẫn có chút suy yếu, mặc dù đã uống hai bát canh gừng lớn nhưng vẫn cảm giác được phổi khó chịu, vừa nói chưa được một câu đã ho khan liên tục.
“Cái này hay đó, từ nữ cường nhân biến thành Lâm Đại Ngọc.” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một câu.
Tôn Dĩnh Thục ngồi xuống ở trước mặt hắn, nói: “Hôm nay tôi phải cảm ơn anh, nếu không cái mạng này của tôi phải táng thân nơi Hoa quốc của các anh này rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cái mạng này của cô táng thân ở Hoa quốc của chúng tôi đối với Hoa quốc chúng tôi mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam. Hơn nữa tôi cũng đã cầm tiền của cô rồi, cứu mạng cô là điều phải làm.”
Thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà Tề Đẳng Nhàn đã thu hoạch được từ chỗ của Tôn Dĩnh Thục ba trăm triệu, đương nhiên trong đó có cả một trăm triệu tiền đánh cược giữa hắn và Park Sung Sin nữa.
Tôn Dĩnh Thục bọc mình kín đến nỗi y như gấu bắc cực, chỉ sợ là gần đây sẽ không có cơ hội mặc loại váy ngắn thục nữ nữa.
“Nói như thế nào đi nữa thì mạng này của tôi cũng do anh cứu, người bạn là anh đây tôi cũng kết rồi.” Tôn Dĩnh Thục uống trà nóng chậm rãi nói.
“Cảm ơn nha!” Tề Đẳng Nhàn chỉ khách khí cười cười, cũng chẳng để trong lòng lắm.
Nhà tư bản như Tôn Dĩnh Thục này mỗi một câu nói ra đều mang theo mục đích, đơn giản là coi trọng thân thủ mạnh mẽ của hắn, muốn mượn sức của hắn mà thôi.
Giống như đạo lý cô ta ngàn dặm xa xôi chạy tới Trung Hải đưa bàn cờ cho Triệu Hồng Tụ vậy, Tề Đẳng Nhàn sẽ không bời vì hai ba câu mềm mỏng của đối phương mà bị mê hoặc tới thần hồn điên đảo.
Khi nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn nhận được thông báo có tin nhắn, lại có tiền chuyển tới, là tiền đền bù Ngọc Nữ chuyển tới.
Hắn cười cười, cũng coi như là không nhìn lần hai người Kim Đồng Ngọc Nữ kia, còn xem như biết giữ chữ tín.
Tôn Dĩnh Thục nói: “Là bạn bè với nhau, nếu về sau anh có chuyện gì khó khăn thì có thể nói với tôi, nếu có thể làm được thì tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô khách sáo quá rồi, Tôn phu nhân.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Gọi tôi là Dĩnh Thục là được, nếu anh thật sự cảm thấy không mở miệng được thì gọi tôi một tiếng chị cũng không sao.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chiếm tiện nghi của tôi hả, cô nghĩ hay thật đấy!”
“???” Tôn Dĩnh Thục ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó lại cảm thấy phổi của mình có chút đau.
Quả nhiên lúc bản thân mình đang không thoải mái thì không nên nói chuyện với tên này, miễn cho bị tức chết.
Tôn Dĩnh Thục cô đường đường là người cầm quyền của tập đoàn tài chính Thượng Tinh, không biết có bao nhiêu người mơ ước muốn lôi kéo làm quen với cô ta, tới chỗ của Tề Đẳng Nhàn này lại biến thành cô ta chiếm tiện nghi của hắn?
“Hôm nay tôi có chút không thoả đáng nhưng cũng hy vọng cậu có thể thứ lỗi cho, dù sao thì tôi cũng suýt chút nữa đã chết.” Tôn Dĩnh Thục xin lỗi vì thái độ ác liệt của mình lúc trước đối với Tề Đẳng Nhàn.
“Không có gì, có thể hiểu được.” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả gật đầu.
Tôn Dĩnh Thục lắc lắc đầu nói: “Thật ra không cần hai tên sát thủ kia nói thì tôi cũng biết được là ai đứng sau lưng sai khiến họ tới. Người muốn cái mạng này của tôi cũng chỉ có mấy người đó mà thôi!”
Chuyện Tôn Dĩnh Thục bị ám sát khiến cho phía chính quyền của tỉnh Đông Hải cực kỳ coi trọng, xuất động số lượng lớn cảnh sát và lực lượng an toàn quốc gia truy lùng bắt giữ Kim Đồng Ngọc Nữ.
Chỉ là hai người này có thể làm mưa làm gió ở trong giới sát thủ lâu như vậy rồi, thậm chí còn có thể được vị đứng đầu giới sát thủ mở lời khen thì sao có thể bắt được dễ dàng như vậy?
Chuyện này hơn phân nửa là chỉ có thể bó tay bất lực trở về.
Nhưng động tác lớn của chính quyền Đông Hải khẳng định cũng đã tạo được tác dụng thanh thế gõ sơn chấn hổ, rút dây động rừng, trong thời gian ngắn này Tôn Dĩnh Thục sẽ không phải gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng nữa.