Cuối cùng, Ngọc Nữ vẫn là không nhịn được nói: “Em cảm thấy có phải là anh có hiểu lầm gì đó với hai chữ ôn nhu này hay không?”
Kim Đồng lại chỉ ha hả cười mà không giải thích gì cả.
Ngọc Nữ chưa từng phải chịu qua những nỗi khổ đó như anh ta nên cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ được nhân tính con người.
Anh ta nhớ tới người chủ thầu hung thần ác sát với những người đồng nghiệp như bọn họ, thậm chí còn keo kiệt đến chết đi được, nhưng hễ nhà ai gặp khó khăn thì chủ thầu lại luôn là người đầu tiên ra tay giúp đỡ.
“Chốc nữa em chuyển tiền vào tài khoản cho hắn đi, số thẻ anh nhớ kỹ rồi!” Kim Đồng nói.
“Cái gì? Thật sự phải chuyển tiền cho hắn sao?” Ngọc Nữ nhìn cái mặt sưng thành đầu heo của Kim Đồng thì khó chịu đáp.
Kim Đồng nói: “Trừ phi em cảm thấy mạng của chúng ta không bằng với chút tiền như vậy.”
Ngọc Nữ nhẹ nhàng run rẩy hai cái, hiện giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đối thủ kia có hơi khủng bố, quả thực chính là một tên đại ma vương mà!
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn tha cho đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, thậm chí cũng không đề ra điều kiện gì khác, cũng không hỏi bọn họ xem người đứng đằng sau là ai.
Bởi vì hắn cũng chẳng để ý đến chuyện đó lắm.
Đối với chuyện của Tôn Dĩnh Thục kia hắn cần gì phải lắm chuyện xen vào làm gì?
“Bị sặc nước lâu quá rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày ngồi xuống ở bên cạnh Tôn Dĩnh Thục.
Một tay hắn để ở trên ngực của Tôn Dĩnh Thục, một tay hung hăng nắm chặt đấm xuống dưới, vừa hay lại đập trúng vào mu bàn tay vừa rồi.
“Phốc!”
Đột nhiên Tôn Dĩnh Thục trợn mắt, há mồm phun ra một ngụm nước, sau đó liên tục ho khan, chỉ cảm thấy trong phổi và cổ họng như đang nhai cặn băng vậy.
“Vẫn may là thành phố Trung Hải của chúng ta không có các nhà máy công nghiệp nặng gì nên nước sông rất sạch sẽ, nếu không chỉ sợ cô cũng chẳng sống đến hiện giờ được!” Tề Đẳng Nhàn ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta, cười như không cười nói.
“Khụ khụ khụ….” Tôn Dĩnh Thục ho khan liên tục, một bộ dáng thanh tú yếu ớt rất khiến người ta muốn thương tiếc một phen.
Chỉ là Tề Đẳng Nhàn cả ngày luôn ngồi xem Irena Jinva với Trần Ngư, cũng chẳng nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy đều đánh giá bằng một câu “Giống nhau”.
Tôn Dĩnh Thục hỏi: “Anh thả hai tên sát thủ kia đi rồi hả?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Xem ra là vừa rồi cô không sao cả?”
“Lúc tôi mơ màng vẫn có thể nghe được một chút, anh thả bọn họ đi.” Tôn Dĩnh Thục có hơi khó chịu đen mặt nói.
“Bọn họ tới giết tôi, lại còn khiến chúng ta chịu thiệt lớn như vậy, anh cứ thả bọn họ đi như thế sao?”
“Anh có biết bản thân mình đang làm cái gì hay không hả?”
Loại khí chất chị lớn ôn hoà lúc trước ăn cơm nháy mắt biến mất, chỉ còn lại loại khí chất của một người phụ nữ sắt đá điều hành tập đoàn tài chính Thượng Tinh ở lại, vừa hách dịch lại độc đoán.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: “Bọn họ tới giết cô thì có có quan hệ gì với tôi đâu? Hơn nữa tôi chỉ phụ trách nhận tiền cứu mạng cô chứ có phải nhận tiền giải quyết luôn cả sát thủ giúp cô đâu!”
“Còn nữa, tôi là ân nhân cứu mạng của cô, tôi kiến nghị cô không nên dùng thái độ như vậy để nói chuyện với tôi.”
“Nếu không tôi mà giận thì nói không chừng sẽ trực tiếp ném cô xuống sông luôn cũng nên.”
Tôn Dĩnh Thục mở to hai mắt trừng Tề Đẳng Nhàn, biểu tình trở nên tức giận.
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy nói: “Một chút nữa xe của chúng ta sẽ tới đây, cô mau chóng đi uống tạm một bát canh gừng nóng rồi nghỉ ngơi cho tốt trước đi, nếu cô có mệnh hệ gì cũng chẳng có liên quan gì đến tôi cả.”
“À….Một trăm triệu kai nhớ chuyển thẳng vào tài khoản của tôi đấy!”
Tôn Dĩnh Thục hít sâu một hơi nói: “Anh giúp tôi bắt được hai tên sát thủ kia, tôi đưa cho anh thêm một trăm triệu!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu từ chối.
Tôn Dĩnh Thục nói: “Vì sao?”
“Tôi với bọn họ không thù lại chẳng oán, huống hồ gì tôi còn rất tán thưởng cái tên Kim Đồng kia, rất có phong thái nam tử hán đảm đương một phương.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.