Tuyệt Thế Cường Long

Chương 627: “Là cô lợi hại!”




Tề Đẳng Nhân nói: “Với cục diện trước mắt của Trần gia, cũng không thể không làm như vậy.”  

 

 

Vì thế, dưới kế hoạch của Tề Đẳng Nhân, từng người bắt đầu lặng lẽ hành động.  

 

Tập đoàn quốc tế Phi Tuyết dưới tay Cổ Tân Tư Cơ xuất hiện một vài vấn đề về tài chính, vì thế phải cầu xin sự giúp đỡ từ tập đoàn Hướng thị.  

 

Hướng Đông Tình khẳng khái giúp gom tiền, chẳng qua, cụ thể là giúp đỡ bao nhiêu tiền thì người ngoài không thể biết.  

  Advertisement

Ngay sau đó, tập đoàn Hướng thị đưa ra một quyết sách sai lầm trầm trọng, tài chính xuất hiện vấn đề, tiếp đó là Tianlai Capital cũng gặp sự cố, công ty dược phẩm Tianlai phải đến các bệnh viện lớn để thu tiền thuốc trước.  

 

Tình cảnh trước mắt, là kết quả do hôm nay Tề Đẳng Nhân mới thương lượng cùng với đám người Trần Ngư, Hướng Đông Tình, nhưng thực tế thời gian phát sinh xảy ra là từ một tuần trước.  

 

Nói cách khác, ở trong mắt những người không hiểu rõ tình hình, thì là một tuần trước, tập đoàn quốc tế Phi Tuyết vay vốn của tập đoàn Hướng thị, mà tập đoàn Hướng thị đưa ra quyết sách sai lầm cũng xảy ra vào một tuần trước.  

 

Chỉ có công ty dược phẩm Tianlai hiện tại xảy ra chuyên thu tiền thuốc trước, là đang trong thời gian tiến hành.  

 

Cho nên, ngày hôm sau lúc Tề Đẳng Nhân gặp lại Trần Ngư ở câu lạc bộ bắn cung làm cô ta kinh ngạc một hồi.  

 

“Lợi hại như vậy, tôi còn tưởng phải tốn mấy ngày mới bày bố xong chứ, không nghĩ tới lại bắt đầu ngay lập tức luôn” Sau khi Trần Ngư nhìn thấy Tề Đẳng Nhân lập tức kinh ngạc thốt lên.  

 

“Nếu tuyến thời gian bắt đầu vào ngày hôm qua, thì có lẻ sẽ làm người ta cảm thấy có hơi trùng hợp một chút, dù sao tung tích của cô cũng không phải là bí mật gì phải bảo mật tuyệt đối, để cho người có tâm nhìn thấy, sẽ suy nghĩ về mối liên hệ giữa hai người, rất có thể khiến người khác cảnh giác.” Tề Đẳng Nhân nói.  

 

“Thông minh, tập đoàn Hướng thị giả bộ thiếu tiền trước khi tôi đến thành phố Trung Hải Thị rồi, vậy nên, cho dù có người biết được tung tích của tôi cũng sẽ không nảy sinh ra nghi ngờ.” Trần Ngư gật đầu, khen ngợi.  

 

Trần Ngư chuyển nhượng hợp đồng quặng mỏ ở Nam Dương của tập đoàn Trần thị vào tay Tề Đẳng Nhân, nói: “Hợp đồng ở đây, anh bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm Từ Ngạo Tuyết bàn chuyện.”  

 

Nói xong lời này, cô ta quay đầu nhìn về phía Ngọc Tiểu Long, nói: “Ngọc tướng quân, chúng tôi hố cô ta như vậy, cô sẽ không cảm thấy không đành lòng chứ.”  

 

“Đây không phải là hố cô ấy, huống chi, hiện tại cô ấy đứng phía đối lập với tôi.” Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long không biểu tình mà trả lời, giơ tay bắn một mũi tên, trúng ngay hồng tâm.  

 

Tề Đẳng Nhân nói: “Đây vốn là nhiệm vụ của Triệu gia giao cho cô ta, cô ta hoàn thành nó, nói không chừng còn có thể được Triệu gia khen thưởng, sao có thể gọi là hố cô ta được, mà phải gọi là hỗ trợ!”  

 

Trần Ngư cảm thấy tên nhãi Tề Đẳng Nhân này quá gian tà, chẳng qua, cô ta cảm thấy như thế này cũng khá tốt, ít nhất, cách tên này đối đãi với bạn bè không có gì để chê.  

 

Trần Ngư nói: “Tôi đã giao chuyện này cho anh rồi, còn có yêu cầu gì cần tôi trợ giúp nữa không?”  

 

“Tạm thời không có chuyện gì, trong quá trình này Trần gia càng ít nhúng ta vào càng tốt, miễn cho bị tra ra dấu vết để lại.” Tề Đẳng Nhân nhàn nhạt nói.  

 

Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng tôi cảm thấy, hai người có phải hơi đánh giá thấp Từ Ngạo Tuyết quá rồi hay không?”  

 

Tề Đẳng Nhân quay đầu, nghiêm túc nhìn cô, nói: “Từ Ngạo Tuyết là do tôi phụ trách, cho dù cô ta có bò lên cao như thế nào, tôi cũng có thể bắt cô ta lại, kéo xuống!”  

 

Ngọc Tiểu Long nghe được lập tức nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa.  

 

Cô biết rõ sự ưu tú của Từ Ngạo Tuyế, cho nên, cô không cho rằng cho Từ Ngạo Tuyết cơ hội như vậy là chuyện tốt.  

 

Nếu không phải Từ Ngạo Tuyết đã từng là bạn bè của cô, cô cũng sẽ không ngần ngại mà nhổ cỏ tận gốc, để mọi chuyện có thêm chút bảo đảm.  

 

“Cô nói lời không giữ lấy lời, hôm nay cô không mặc quần tất đen.” Trước khi đi, Tề Đẳng Nhân nói với Trần Ngư: “Sau này, tôi sẽ không giúp cô nữa, phụ nữ xinh đẹp cũng chỉ biết lừa gạt người khác.”  

“Ai nói tôi không mặc?” Trần Ngư ngoài cười nhưng trong không cười nói, sau đó vén ống quần thể thao rộng thùng thình lên, lộ ra cẳng chân.  

 

 

Tề Đẳng Nhân trực tiếp hộc máu, giơ ngón tay cái lên, nói: “Là cô lợi hại!”  

 

 

Trần Ngư nói: “Anh không hiểu, tôi đây chính là cho những người phụ nữ khác một con đường sống.”  

 

 

Tề Đẳng Nhân nhớ tới lần trước Trần Ngư mang váy ngắn kèm quần tất đen đi ra sân bay, trong nháy mắt đã hạ gục được ánh mắt của người qua đường, khóe miệng nhếch lên, những lời này, đúng là nói không hề sai.  

 

 

Nếu cô ta thật sự ăn mặc như vậy, thì sẽ có lỗi với những người phụ nữ khác.  

 

 

Có lẽ cũng chỉ có người phụ nữ đi ra từ Trại Nhạn Irena Jinva mới có thể tranh đua, chẳng qua, người sau thì cũng phải huấn luyện ra mới có, chứ không phải trời sinh như Trần Ngư, nên khó tránh khỏi có chút thua kém.