Tuyệt Thế Cường Long

Chương 603: “Từng bước hoa sen sao? Bản lĩnh lắm!”




 "Coi như cô là một người phụ nữ có chút bản lĩnh, nếu không cô cũng không có gan mà dám xen vào chuyện của tôi đâu!" Chekhov cười rồi xoay người đi, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.  

 

“Anh nói đúng, tôi chính là người phụ nữ có bản lĩnh đấy.” Cô nói một cách điềm tĩnh và nhẹ nhàng tiến về phía trước.  

 

Một tiếng xào xạc, cơn gió mạnh thổi qua mặt đất, thổi bay những chiếc lá khô.  

 

Ánh mắt Chekhov khẽ chuyển động, hắn ta trầm giọng nói: “Từng bước hoa sen sao? Bản lĩnh lắm!”  

 

Sau khi nói xong, hắn ta cũng từ từ đứng dậy.  

 

Từ nhỏ hắn đã được học võ công của Hoa Quốc. Chính hắn cũng rất có tài năng, nếu không thì đã không ngồi được vào vị trí cao như vậy của Ủy ban An ninh Quốc gia khi vẫn còn trẻ.  

 

“Nếu cô đã muốn xen vào chuyện của người khác, vậy thì tôi chỉ đành đánh chết cô, nhưng thuộc hạ của tôi không giết người mà không biết tên, cô tên là gì?" Chekhov lạnh lùng hỏi.  

 

"Tôi là Triệu Hồng Tụ, anh cũng có thể gọi tôi là... Thiên Phạt." Người phụ nữ bước chân tiến về phía trước, ánh mắt điềm đạm như mặt hồ phẳng lặng.  

 

Chekhov thầm bất ngờ trong lòng: " Động địch băng tâm, người phụ nữ này vậy mà lại có thể đạt đến trình độ hoàn hảo như vậy sao..."  

 

Cái được gọi là "Động địch băng tâm", nghĩa là có thể nhìn rõ mọi hành động của kẻ thù, tâm trí như mặt gương băng, mọi động thái gì của đối thủ thì đều có thể phản chiếu vào trong đầu của mình rồi từ đấy nhanh chóng ứng phó lại.  

 

Triệu Hồng Tụ lại tiến lên trước một bước, cơ thể loạng choạng, lực truyền thẳng từ lòng bàn chân lên hai vai, cơ thể vừa lảo đảo lại di chuyển ngay.  

 

"Trọng tâm như thủy ngân!" Chekhov càng nhìn lại càng sợ hãi, yêu quái này đến từ đâu mà lại có võ công cao đến như vậy.  

 

Cái gọi là "Trọng tâm như thủy ngân”, tức là lấy đan điền của chính mình luyện đến hơn nửa cho giống với thủy ngân, chì thủy ngân là chất lỏng nhưng rất đặc, nếu đổ vào trong con lật đật thì dù có vỗ như thế nào nó cũng không thể bị ngã.  

 

Loại trình độ này cho phép một người có thể di chuyển tự do và trọng tâm thay đổi linh hoạt, hơn nữa lại khó có thể đoán trước được.  

 

“Cút đi hoặc là chết?” Triệu Hồng Tụ hỏi nhẹ.  

 

“Cô mới là kẻ phải chết trước!” Chekhov nhe răng cười rồi sải bước về phía trước vung mạnh hai tay, giống như chắp hai tay dâng lên đánh thẳng vào tim Triệu Hồng Tụ.  

 

Sắc mặt Triệu Hồng Tụ thờ ơ, nhẹ nhàng di chuyển bằng những bước hoa sen, tránh sang một bên rồi giơ cao cánh tay phải lên, hệt như một cái dao cầu khổng lồ, một phát “rút dao chém cỏ” đã chặt đứt khuỷu tay của Chekhov!  

 

Trước kia lúc mà nông thôn còn chưa giàu có, hằng ngày những người nông dân phải lên núi cắt rau về cho lợn ăn, nếu rau dài quá thì phải dùng dao cầu để cắt bớt.  

 

Một nhát cắt xuống của Triệu Hồng Tụ giống như một cái dao cầu lớn, nắm đấm bật ra từ đó khiến sau gáy tê dại.  

 

Chekhov nheo mắt giậm chân xuống đất, lập tức thay đổi tư thế, một chiêu “Xung Thiên Pháo” của Thái Cực quyền đánh thằng vào bàn tay của Triệu Hồng Tụ!  

 

Hắn ta dùng lực giậm mạnh xuống đất, một tiếng nổ phát ra, gạch dưới chân vỡ vụn, nền đất xuất hiện một cái hố lớn!  

 

Sức mạnh từ lòng bàn chân trào lên, bộc phát hết vào nắm đấm, dù là một chiếc ô tô con cũng có thể bị cú đấm đó hất văng đi!  

 

Khi bàn tay của Triệu Hồng Tụ hạ xuống, cơ thể cô ta khẽ rung lên, cổ tay mềm mại, những ngón tay siết chặt vào cổ tay của Chekhov.  

 

"Phù..."  

Chekhov không khỏi hít sâu một hơi, chiêu thức lần này của đối phương không thể tưởng tượng nổi, nếu không nhanh chóng ứng phó lại thì rất có thể sẽ bị đánh gục ngay lập tức.  

 

Nhưng còn chưa kịp thay đổi gì thì bàn tay của Triệu Hồng Tụ đã siết chặt cổ tay hắn ta.  

 

Ngay sau đó, cơ thể của Chekhov vặn vẹo, có tiếng rắc rắc giòn giã phát ra từ cổ tay rồi lập tức bị Triệu Hồng Tú đánh gãy!  

 

"Đây là sức mạnh lưỡi trâu cuộn cỏ trong Bát Quái chưởng... Hơn nữa, võ công của người phụ nữ này cao đến mức khó tin, sức mạnh có thể trực tiếp dập tan những đòn ám sát trong bóng tối!" Chekhov sợ hãi.  

 

Mặt Triệu Hồng Tụ vẫn không chút thay đổi, nghiêng người về phía trước, bám vào ngực của Chekhov siết nhẹ.  

 

“Bụp!”  


Một âm thanh trầm thấp vang lên, nghe giống như tiếng vụt roi trên da.