Tề Đẳng Nhàn: “Rất đơn giản, sử dụng hai công thức có sẵn trong tay.”
Dương Quan Quan kinh ngạc thốt lên: “Là hai cách điều chế và đóng gói của Trần Thị bạch dược sao?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu: “Tôi sẵn sàng chia sẻ hai công thức này, với điều kiện là hãy để công ty Công nghệ sinh học ở phương Bắc hợp tác với chúng ta.”
Dương Quan Quan: “Như vậy xem ra ngoại trừ Trần Thị bạch dược ra thì hai loại thuốc khác cũng có giá trị rất cao!”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tất nhiên, Nam Dương Trần Thị sẽ không lấy những thứ rác rưởi ra lừa gạt tôi.”
Trên thực tế, Tề Đẳng Nhàn bỏ ra 300 triệu mét vàng để mua được ba công thức này, nhìn thì có vẻ như tốn rất nhiều tiền, nhưng thật ra lại rất rẻ.
Cũng chính là nể mặt hắn nên Nam Dương Trần Thị mới có thể bán cho hắn công thức của ba loại thuốc này, đổi lại là người khác, giá có khi phải tăng gấp mười lần.
“Vậy bây giờ người phải sốt ruột chính là Lâm Trạch Hoa, ông chủ lên tiếng, ông ta cũng không dám làm trái lời, nếu làm việc không tốt còn phải bị ông chủ trách phạt.” Dương Quan Quan vui vẻ vỗ tay.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười: “Tất nhiên, Lâm Trạch Hoa nhìn qua giống như là chủ tịch điều hành mọi thứ, nhưng lời của bộ trưởng Tống, ông ta không nghe không được.”
Lúc này, Lâm Trạch Hoa đã rất đau đầu rồi.
Ông ta bây giờ phải hạ mình cúi đầu trước Tề Đẳng Nhàn mới được, nếu không việc hợp tác chắc chắn sẽ không có cách nào thành công.
Nếu biết trước sẽ có kết cục như vậy, lúc trước ông ta sẽ không cố ý diễu võ dương oai với Tề Đẳng Nhàn.
Bây giờ người chịu thiệt chính là mình, bị mất mặt cũng là mình!
“Tại sao bộ trưởng Tống lại đứng nhìn về phía hắn, tôi rất muốn biết.” Từ Ngạo Tuyết trầm giọng hỏi Lâm Trạch Hoa.
“Tề Đẳng Nhàn mua công thức của ba loại thuốc từ Nam Dương Trần Thị, Trần Thị bạch dược thì cô đã biết, còn có một loại thuốc đặc hiệu dùng để trị bệnh bạch cầu, loại thuốc này ở nước ta luôn được nhập khẩu từ Châu u, giá cả đắt đỏ…Cuối cùng là thuốc đặc trị suy thận, đất nước chúng ta chưa có.”
Sắc mặt Lâm Trạch Hoa rất khó coi, giải thích cho Từ Ngạo Tuyết.
Từ Ngạo Tuyết sửng sốt: “Tập đoàn Trần Thị phóng khoáng như vậy, thế mà lại có thể bán ba loại thuốc đặc hiệu mà Hoa quốc không có? Ông đang kể chuyện cười à?”
Lâm Trạch Hoa dừng lại một chút dường như suy nghĩ điều gì rồi lại cất tiếng: “Nếu như không phải như vậy, tại sao bộ trưởng Tống phải thay hắn nói chuyện?”
Từ Ngạo Tuyết nhất thời cảm thấy có chút đau răng, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại nắm chặt trong tay con chủ át bài như vậy, vừa thả ra, trực tiếp đánh cho Lâm Trạch Hoa trở tay không kịp.
Bây giờ, Lâm Trạch Hoa muốn chủ động tìm người thỏa hiệp, Tề Đẳng Nhàn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Từ Ngạo Tuyết đánh cược với ông ta, kết quả đương nhiên không cần phải nói, chắc chắn là Từ Ngạo Tuyết thua rồi…
“Cô Từ, lần này cô làm tôi mất hết mặt mũi rồi!” Lâm Trạch Hoa khó chịu nói.
“Xin lỗi.” Từ Ngạo Tuyết lắc đầu. “Thật ra tôi cũng không nghĩ tới hắn có thể đánh chỉ với hai tấm bài trong tay.”
Tề Đẳng Nhàn vốn là muốn dựa vào ba loại thuốc này để mở ra thị trường, bây giờ lấy ra hai loại thuốc để giao dịch với Công nghệ sinh học ở phương Bắc cũng không tính là thiệt thòi.
Rốt cuộc thì loại thuốc tiêm mới này lợi nhuận rất cao, thị trường cũng rất lớn, là loại thuốc cần thiết cho khoa thần kinh.
Lâm Hoa Trạch thở dài nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể tìm thời gian thích hợp tới trước cửa cúi đầu, sau đó cầu xin hắn cho tôi một cơ hội!”
Park Sung Sin lúc này hoảng hốt vội chạy tới nói: “Ông chủ Lâm, chúng ta không thể không giữ lời được, ông đã thỏa thuận với chúng tôi về thuốc tiêm!”
“Ông chủ Park, tôi cũng không có cách nào! Ông chủ của tôi cũng đã lên tiếng, bắt tôi phải giải quyết chuyện này, nếu không, tôi không thể làm chủ tịch hội đồng quản trị nữa!” Lâm Trạch Hoa bất đắc dĩ nói.
“Chuyện này…chuyện này đúng là không thể chấp nhận được, nếu hắn có được loại thuốc tiêm mới này, lại thêm Trần Thị bạch dược, hai phía đều là địch, làm sao tôi có thể chống đỡ đây?” Park Sung Sin nôn nóng như kiến trên chảo nóng.
Tất nhiên anh ta nhận thức rõ hậu quả nếu để cho Dược phẩm Thiên Lai lấy được thuốc tiêm mới từ Công nghệ sinh học phương Bắc, cho nên phải cố gắng ra sức ngăn cản mới được.
Lâm Hoa Trạch lắc đầu: “Ông chủ Park, tôi cũng không có cách gì, nếu anh muốn ngăn cản tôi, vậy thì chỉ có thể nói với ông chủ của chúng tôi thôi. Ông ấy không lên tiếng, tôi không dám tùy tiện đưa ra quyết định!”
Park Sung Sin tức giận đến mức muốn hộc máu.