Sắc mặt Park Sung Sin cũng có chút khó coi, không nghĩ tới công thức mà Tề Đẳng Nhàn lấy được là bạch dược Trần Thị!
Cứ như vậy, hắn cũng có thể mở rộng thị trường nhờ bạch dược Trần Thị.......... Với một trăm triệu tiền đặt cược, thật đúng là bản thân không có khả năng thắng!
Gần đây Từ Ngạo Tuyết đang ở đế đô, nên cô ta cũng biết được tình hình hỗn loạn do bạch dược Trần Thị gây ra, khiến các ông chủ lớn đang giám sát thuốc đều rất phấn khích.
Chẳng qua, cô ta thật không ngờ, người có được công thức bạch dược Trần Thị chính là Tề Đẳng Nhàn kia!
Có sự đảm bảo của bạch dược Trần Thị, cho dù Dược phẩm Thiên Lai không thể lấy được dung dịch tiêm loại mới từ khoa công nghệ sinh học phương bắc, thì việc mở rộng kinh doanh cũng sẽ không phải chuyện khó khăn gì.
"Cục trưởng Mã, ông nói gì đi?" Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Cục trưởng Mã trầm mặc không nói, nhẹ giọng hỏi.
Khi nói lời này, hắn chụm lòng bàn tay lên lỗ tai, làm ra tư thế như đang lắng nghe.
Tất cả mọi người suýt nữa cười ra tiếng, vả mặt người còn muốn giết người không thấy máu, cũng có phần quá tàn nhẫn đúng không?
Cục trưởng Mã sửng sốt nửa ngày, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Họ Tề, xem như cậu lợi hại!"
"Cục trưởng Mã, ông không để bạch dược Trần Thị qua thẩm định, chúng tôi chỉ có thể gửi nó đến đế đô để xét duyệt."
"Ông chủ của đế đô cũng rất khó hiểu, tại sao một loại thuốc như vậy lại không qua thẩm định ở tỉnh Đông Hải , thậm chí không đến đế đô báo danh?"
"Ước chừng mấy ngày nữa ông chủ ở đế đô sẽ đến hỏi thăm ông, ông phải chuẩn bị tốt nên nói ra sao đi."
Tề Đẳng Nhàn khẽ mỉm cười, nhưng những gì hắn nói đều là ‘giết người phải thấy máu, động thủ phải lấy mạng’, chọc cho Cục trưởng Mã muốn vỡ nát.
Sắc mặt cục trưởng Mã cũng dần trở nên trắng bệch, đúng là ông ta ra sức kèm kẹp thuốc của Tề Đẳng Nhàn, nhưng ông ta không ngờ rằng thứ thuốc này lại là bạch dược Trần Thị mà nhà nước tìm trăm phương ngàn kế muốn lấy nhưng cuối cùng lại không lấy được!
Nói cách khác, cho ông ta gan con của trời, ông ta cũng không dám đi một bước đi như vậy.
Loại hành động như vậy đã không phải là kẹp cổ Dược phẩm Thiên Lai nữa, mà đơn giản là đem dây thừng buộc lên cổ mình, còn đá vào đá kê chân dưới chân mình.
"Ngu ngốc, trân trọng vài ngày cuối được diễu võ dương oai của ông đi!" Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai cục trưởng Mã, sau đó khinh thường mà quay người đi.
Mọi người ở sau tránh né cục trưởng Mã như tránh rắn rết, việc Dược phẩm Thiên Lai và Lý Thị hợp tác cùng nhau sản xuất thuốc, cái tên cục trưởng Mã này chính là đang tìm đường chết, việc rơi đài thật sự chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lúc này bọn họ cũng không muốn quá thân cận với cục trưởng Mã lắm, đến lúc đó bị xử lý cùng ông ta mới thật sự không ổn.
Hai gò má cục trưởng Mã đều điên cuồng run rẩy cả lên, ông ta kinh hồn bạt vía nói: "Tôi có chút việc phải đi trước......"
Nói xong câu này, ông ta ném bạch dược Trần Thị trong tay, chạy trối chết.
Vào lúc này, mọi người không khỏi nhìn Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới với ánh mắt kính sợ, một vị oai phong một cõi như cục trưởng Mã lại cứ rơi vào tay hắn dễ dàng như vậy.
Cái hộp mà hắn ta lấy từ trong ngực là bạch dược Trần Thị cứ như là cọng rơm đè gãy lưng lạc đà.......
"Lâm tổng, hiện tại hẳn là ông đã rõ thực lực của Dược phẩm Thiên Lai của chúng tôi nhỉ? Có thể nói chuyện được chưa?" Tề Đẳng Nhàn nhìn Lâm Trạch Hoa, thản nhiên hỏi.
Tất cả mọi người đều đem ánh mắt chuyển tới trên người Lâm Trạch Hoa, rất muốn biết ông ta sẽ làm thế nào.
Mặt Lâm Trạch Hoa cũng không thay đổi mà nói: "Thật ngại quá, tôi không có hứng thú hợp tác với cậu!"
"Cho dù Dược phẩm Thiên Lai của các cậu bày ra sắc mặt, cũng không phải là đối tượng mà tôi muốn."
"Hôm nay, tôi nói rõ cho cậu biết, Dược phẩm Thiên Lai không có cơ hội!"