Tuyệt Thế Cường Long

Chương 517: “Cậu là cái thá gì…”




 Sau khi quay lại từ nhà tù U Đô hồi Tết, tính cách của Dương Quan Quan đúng là đã thay đổi rất nhiều!

Trông thấy Choi Jae Min bị đánh, gương mặt của Park Sung Sin biến sắc, nhưng đồng thời anh ta cũng vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ!  

 

 

Tuy không biết công ty dược phẩm Thiên Lai đã dùng biện pháp gì để qua mặt khoa Dược và ký hợp đồng cung ứng dược phẩm trực tiếp với phòng khám Mai La, nhưng bây giờ Dương Quan Quan đã xuống tay với trưởng khoa Dược là Choi Jae Min, thế thì liệu phòng khám Mai La còn để im cho bọn họ được hay sao?  

 

Nghe nói phòng khám Mai La là cơ sở khám chữa bệnh có chủ là người nước ngoài, hơn nữa còn được hai chủ đầu tư liên thủ với nhau cùng góp vốn xây dựng.  

  Advertisement

Đánh người của phòng khám này, chẳng phải là tự mình đâm đầu vào chỗ chết hay sao?  

 

Mọi người xung quanh cũng hoảng hốt sợ hãi, người của công ty dược phẩm Thiên Lai hôm nay cũng quá ngang ngược rồi, ai mà ngờ họ lại dám ra tay đánh đập trưởng khoa Dược của phòng khám Mai La?!  

 

"Con đàn bà chết tiệt này, mày dám đánh tao…" Choi Jae Min đau đến mức phun ra một ngụm nước chua trong miệng, đến gượng dậy cũng không gượng dậy nổi.  

  Advertisement

Dương Quan Quan đã trải qua quá trình rèn luyện của một giám ngục nhà tù U Đô, hiện tại cô ta chính là một người phụ nữ có vũ lực rất cao, một đấm kia có thể nói là nện thẳng vào dạ dày của Choi Jae Min.  

 

Dương Quan Quan lạnh mặt nhìn ông ta, không nói gì.  

 

Park Sung Sin giả mù sa mưa đỡ Choi Jae Min dậy từ dưới đất rồi nói: "Trưởng khoa Choi, ông không sao chứ? Tôi thấy hay là chúng ta cứ trực tiếp liên hệ với các lãnh đạo của phòng khám để bọn họ tới xử lý những người này…"  

 

Ngay lúc đó, Choi Jae Min trông thấy Vladimir đang bước tới.  

 

"Viện trưởng của phòng khám này, ngài Vladimir đã tới!" Choi Jae Min nghiến răng nghiến lợi mà nói. "Tao không cần biết chúng mày đã âm thầm liên hệ với ai nắm giữ chức vụ cao trong phòng khám mà dám qua mặt trưởng khoa Dược là tao đây, hôm nay chúng mày và thằng đó đều xong đời rồi!"  

 

Vladimir là một người đàn ông khoảng chừng gần sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn và cường tráng, chỉ có điều hơi mập.  

 

Vì nghe được tin Choi Jae Min bị đánh nên ông mới tới đây.  

 

Vladimir vừa tới đã trông thấy Choi Jae Min cả người chật vật, nét mặt quằn quại, bèn nhíu mày thật chặt rồi cất tiếng hỏi: “Trưởng khoa Choi, vừa có chuyện gì xảy ra thế, tôi nghe nói ông bị đánh?”  

 

Park Sung Sin lập tức trả lời ông: “Thưa ngài Vladimir, có một công ty dược phẩm đã uy hiếp trưởng khoa Choi để ép ông ấy nhận dược phẩm của công ty mình cung cấp vào phòng khám. Trưởng khoa Choi không đồng ý, vậy nên mới bị bọn họ đánh, ông phải đứng ra nói giúp cho trưởng khoa Choi đi!”  

 

Nghe những lời anh ta nói, Vladimir bèn nổi giận: “Cái gì? Không ngờ lại xảy ra tình huống thế này! Chẳng lẽ bọn họ không biết bối cảnh của phòng khám Mai La chúng tôi ra sao?”  

 

Choi Jae Min đưa tay chỉ vào Dương Quan Quan, ho khan một tiếng: “Thưa ngài viện trưởng, chính là cô ta đấy ạ… Không biết cô ta đã dùng phương thức nào để qua mặt khoa Dược chúng tôi mà ký hợp đồng cung cấp dược phẩm cho phòng khám, sau đó bị tôi phát hiện…”  

 

Sắc mặt Vladimir vô cùng khó coi: “Cô là cái thá gì mà lại dám ra tay đánh trưởng khoa Dược của phòng khám chúng tôi? Cô thuộc công ty nào?”  

 

Dương Quan Quan toan mở miệng đáp lời.  

 

Nhưng Vladimir lại khoát tay chặn họng cô ta: “Cô có thuộc công ty nào đi nữa cũng không quan trọng! Nếu đã đánh người thì phải biết nhận sai! Cô hãy ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi trưởng khoa Choi cho tôi!”  

 

“Nếu không tôi cũng sẽ không nể cô là phận đàn bà con gái chân yếu tay mềm đâu!”  

 

“Kẻ nào dám trêu vào người dưới trướng tôi thì chỉ có một con đường chết!”  

Park Sung Sin đứng cạnh đó chứng kiến cảnh tượng này mà lòng nở hoa, anh ta quả thực muốn cười thật to, đám người của công ty dược phẩm Thiên Lai quá ngang ngược kiêu căng, giờ thì người có thể dạy cho bọn họ một bài học đã tới.  

 

 

“Viện trưởng Vladimir, Vinogradov cho ông đảm nhận chức viện trưởng này là để ông giúp chúng tôi kiếm tiền, chứ không phải để ông cáo mượn oai hùm mà tỏ ra tự cao tự đại, giả vờ oai phong!” Tề Đẳng Nhàn bước ra từ giữa đoàn người phía sau Dương Quan Quan, thản nhiên nói.  

 

 

“Cậu là cái thá gì…”  

 

 

Vladimir vừa mới nói được nửa câu đã nhìn rõ mặt Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt ông ta biến đổi trong nháy mắt, giọng điệu cũng khác hẳn đi: “Tề tổng đấy à, chào cậu chào cậu!”  

 

 

Tất cả mọi người xung quanh đều phải sững sờ.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn quay sang phía Choi Jae Min, cười cười, nói với ông ta: “Không phải trưởng khoa Choi muốn biết chúng tôi bỏ qua khoa Dược các ông để bàn chuyện làm ăn với ai sao? Người đó đang đứng trước mặt ông đây này, chính là viện trưởng Vladimir đấy.”