Tuyệt Thế Cường Long

Chương 461: Đã bị tôi giải quyết.”




Cửa sổ phòng ngủ bỗng vỡ ra, hai bóng đen từ ngoài cửa sổ xông vào với một tốc độ cực nhanh!  

 

 

Tốc độ của Chung Huy cũng không chậm chút nào, “cạch” một tiếng từ trên giường bật lên, trong nháy mắt đã đi đến bên cạnh cửa sổ.  

 

“Tới nhanh thật, có khi còn nhanh hơn bộ đội đặc chủng tinh nhuệ tập kích nữa, sao Hồng Thiên Đô có thể xây dựng được Huyết Khô Lâu lợi hại như vậy!”Trong lòng Chung Huy thầm kêu lên.  

 

Sự xuất hiện đột ngột của Chung Huy cũng khiến hai sát thủ này có chút hoảng sợ, bọn họ không nghĩ tới trong phòng ngủ còn giấu thêm cao thủ.  

 

Nhưng hai người này cũng không phải dạng vừa, thấy nguy không hoảng mà còn đồng thời đưa tay ra, hướng hai con dao găm vào chỗ hiểm của Chung Huy mà đâm!  

 

Chung Huy cười lạnh nói: "Khá đấy!”  

 

Chỉ thấy hai tay anh ta thoáng duỗi ra, da thịt trên tay biến thành màu xanh đen như sắt thép, luồn xuống bắt lấy cổ tay của hai tên sát thủ.  

 

Hai tên sát thủ cũng cảm giác được sự ghê gớm của đối phương, hai cánh tay ra “Ưng trảo” mạnh mẽ đâm nhanh chóng truyền đến cảm giác đau đớn, nếu như bị bắt được thật khó tránh khỏi bị gãy xương gân.  

 

Vì thế, hai người vô cùng ăn ý lui về phía sau, né tránh Ưng trảo của Chung Huy.  

 

Vừa mới né xong, một người nhanh chóng cất bước tiến lên phía trước, nhấc dao găm trong tay lên, chạy tới đâm thẳng vào cổ họng Chung Huy.  

 

Sát thủ phía sau ngồi xổm xuống, duỗi thẳng cánh tay, dùng dao găm đâm thẳng vào chỗ hiểm của Chung Huy!  

 

Hai người này phối hợp vô cùng ăn ý, tuy lực sát thương không bằng hai đại cao thủ như Từ Ngọc Giai và Triệu Hằng Vũ phối hợp lại, nhưng cũng đủ để tạo ra phiền toái lớn cho người khác.  

 

Chung Huy kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh như chớp xuất chiêu, đi đường vòng tới bên người của hai tên sát thủ.  

 

Ưng trảo của anh ta biến thành Long trảo, anh ta dùng "Vân Long Thám Trảo" trong võ công Thiếu Lâm, hai tay đồng thời đưa ra, ngón tay lúc này trở nên khủng bố đến mức có thể xuyên thủng sắt thép!  

 

"Bụp! Bụp bụp!”  

 

Cổ họng của hai sát thủ bị Chung Huy tóm lại cùng lúc, sau đó chợt vang lên một tiếng rắc rắc giòn giã, mô mềm ở yết hầu của hai tên sát thủ đều bị bóp nát.  

 

Hai tên sát thủ ôm cổ ngã xuống đất, giãy dụa không ngừng, sau đó không bao lâu bị mô mềm làm tắc nghẽn khí quản dẫn tới không thể nào hít thở được nữa.  

 

Hai tên sát thủ này không cùi bắp, chúng cũng rất lợi hại đấy chứ, chẳng qua xui xẻo gặp phải Chung Huy lợi hại hơn!  

 

Chung Huy được coi là một trong những đại cao thủ của Cục An ninh Quốc gia, chỉ riêng với việc được Cục An ninh Quốc gia phái xuống bảo vệ Hoàng Văn Lãng cũng có thể tưởng tượng được trình độ của anh ta cao siêu cỡ nào.  

 

Hoàng Văn Lãng bị tiếng đánh nhau đánh thức, ông ta mở mắt ra nhìn thấy cửa sổ mở toang, trên mặt đất là hai thi thể.  

 

Việc này khiến ông ta rất kinh hãi: "Chung tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy?"  

 

Chung Huy bình tĩnh nói: "Hai tên sát thủ này đến ám sát Hoàng thị trưởng, đã bị tôi giải quyết.”  

 

 

Hoàng Văn Lãng kinh ngạc, ông ta không nghĩ tới Chung Huy lại lợi hại như vậy, chỉ vừa mới bị bừng tỉnh đã thấy hai tên sát thủ đã nằm ra đất như vậy rồi, thân thủ thế này bảo vô cùng cao siêu cũng không có gì tâng bốc cả!  

 

 

"Chung tiên sinh không hổ là cao thủ của Cục An ninh Quốc gia, tôi còn chưa tỉnh táo mà anh đã đánh chết hai tên sát thủ rồi, thật khiến tôi cảm thấy tâm phục khẩu phục!" Hoàng Văn Lãng khen ngợi.  

 

 

Ông ta quay đầu nhìn, phát hiện Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang nằm trên giường hành quân, quấn chăn ngủ khò khò, như thể chẳng nghe lọt xíu tiếng động gì.  

 

 

Nhất thời Hoàng Văn Lãng dở khóc dở cười, ông ta cảm thấy gan của tên nhóc Tề Đẳng Nhàn cũng to lắm, ngay cả ông ta còn bị đánh thức mà tên này vẫn ngủ được...  

 

 

“Hoàng thị trưởng, vàng thật không sợ lửa, về sau đừng quá tin tưởng vào bọn giang hồ bịp bợm!” Chung Huy nhìn thoáng qua Tề Đẳng Nhàn đang ngủ, cười nhạo nói.