Tuyệt Thế Cường Long

Chương 398: "Để cho ông ta vào đi!”




Trong những ngày tiếp theo, vòng tròn thương mại ở Đông Hải bùng nổ.  

             Liên minh thương nghiệp Từ thị bắt đầu tan tác hết cả, cuộc phản công toàn diện từ tập đoàn Hướng thị cũng tới.  

             Cổ phiếu của các doanh nghiệp do tập đoàn Từ thị đứng đầu, chỉ trong mấy ngày này xanh mướt một mảng, không nhìn được tí đỏ nào.  

             Tập đoàn Hổ Môn, vào sáng cùng ngày đột nhiên tuyên bố đóng cửa phá sản.  

             Những người đầu tư vào dự án của Từ Ngạo Tuyết đều trở nên phát điên.  

             “Hướng tổng tới rồi!” Trước cửa lớn của Tianlai Capital, Hoàng Sung nhìn thấy xe của Hướng Đông Tinh dừng lại liền hô to một tiếng.  

             Trong công ty, nhân viên lớn nhỏ lập tức chạy tới, đứng thành hai hàng xen kẽ, chào hỏi Hướng Đông Tinh.  

             Hướng Đông Tinh đẩy cửa xuống xe, đi vào công ty, ngay lập tức tiếng vỗ tay như sấm vang lên.  

             Điều này làm cho cô ta nhất thời ngẩn ra, sau đó mỉm cười gật đầu với mọi người, nói: "Gần đây mọi người vất vả rồi, kiên trì thêm một chút nữa, bình minh thắng lợi ngay trước mắt!”  

             Tất cả mọi người đều hoan hô, cả tập thể hô to: "Hướng tổng vạn tuế!”  

             Hướng Đông Tinh không nói nhiều với bọn họ mà trực tiếp vào phòng làm việc tìm Tề Đẳng Nhàn.  

             Vừa vào văn phòng đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang tựa vào ghế ông chủ, hai chân gác lên bàn làm việc, bộ dáng lười biếng.  

             Hắn nghe được tiếng động thì miễn cưỡng mở mắt ra: "Hướng tổng đến đấy à, kiếm chỗ ngồi rồi tự rót trà uống nhé.”  

             Hướng Đông Tinh nhìn thấy một màn này thì tức muốn xì khói, mấy ngày nay mình mệt thành chó mà trông tên này lại rất thoải mái đấy nhỉ!  

             Hướng Đông Tinh đi tới trước bàn làm việc, vỗ tay lên mặt bàn, nhíu mày nói: "Tề tổng, anh không quan tâm tí nào đến năm mươi tỷ vàng của mình à?”  

             Tề Đẳng Nhàn cười thoải mái, nói: "Có cái gì cần tôi phải lo lắng nữa, dù sao cũng có cô ra trận rồi, hơn nữa, không phải sáng sớm nay tập đoàn Hổ Môn đã tuyên bố phá sản rồi sao?”  

             Tập đoàn Hổ Môn là doanh nghiệp đáng gờm nhất đối với Hướng Đông Tinh nhưng bây giờ đã bị một số tiền lớn đập xuống, vỡ tá lả không còn hình thù rồi.  

             Hơn nữa, Định Hải Thần Châm Vương Hổ của tập đoàn Hổ Môn cũng đã sớm bị Tề Đẳng Nhàn giết chết, bên phân đà Long Môn có Mã Hồng Tuấn chống đỡ, tài nguyên cung cấp lại vốn có hạn, thế nên trở thành kẻ đầu tiên phá sản cũng không có gì lạ cả.  

             "Từ Ngạo Tuyết từ Đế Đô về rồi." Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn, nghiêm túc nói.  

             "Ồ!" Tề Đẳng Nhàn bâng quơ gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm.  

             "Lần này cô ta trở về, cũng là lần đại quyết chiến cuối cùng." Ánh mắt Hướng Đông Tinh sâu thẳm, muốn tìm chút cảm xúc nào đó từ trên người Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn không để ý như cũ, chỉ chậm rãi để hai chân xuống khỏi mặt bàn, nói: "Đến thì đến, dù sao cũng đã sớm dự liệu được có ngày như vậy rồi, không lẽ giờ cô còn lo lắng gì à?”  

             Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói: "Tôi nhận được tin tức rằng cô ta đã đến Tề gia một chuyến.”  

             Tề Đẳng Nhàn nghe nói như vậy, ánh mắt đột nhiên thay đổi, khí chất cả người trở nên bình tĩnh lại sắc bén.  

             "Vậy thì sao? Tôi với Tề gia đã không còn quan hệ từ lâu.”  

             “Lúc trước, chính bọn họ đuổi tôi và bố ra khỏi Đế Đô!”  

             "Nếu lúc trước Tề gia kiên quyết đứng về phía bố con chúng tôi, thì đã chẳng có nhiều phiền toái đến vậy."  

             Giọng hắn lạnh lùng, thái độ đối với Tề gia có vẻ rất khinh thường.  

             Hướng Đông Tinh lại nói: "Chắc người của Tề gia sẽ đến gặp anh.”  

             Tề Đẳng Nhàn liền đáp: "Đến thì tiếp, dù sao cũng đã nhiều năm chưa gặp mặt, gặp một lần cũng chẳng sao cả.”  

             Hướng Đông Tinh hỏi: "Anh sẽ không thay đổi chủ ý chứ?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi có gì để thay đổi ý định?”  

             Hướng Đông Tinh: "Bọn họ hứa lợi ích, cho phép anh trở về Đế Đô, anh không lung lay à?”  

             Tề Đẳng Nhàn thấy vậy không nhịn được nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu.  

             "Anh cười cái gì?" Hướng Đông Tinh không khỏi liên tục nhíu mày.  

             "Tôi cười cô ngốc đấy! Tôi muốn trở về Đế Đô phải cần ai cho phép nữa sao?” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt nói.  

             Hướng Đông Tinh không khỏi ngạc nhiên, sau đó cô ta gật đầu: "Vậy thì tôi yên tâm rồi.”  

             Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, rót cho Hướng Đông Tinh một chén trà.  

             "Mấy ngày gần đây, tôi cảm thấy tần suất có kẻ nhìn chằm chằm vào mình ngày càng nhiều, chỉ là không có ai trong số bọn chúng dám tuỳ tiện ra tay."  

             "Hẳn là cái chết của Vương Hổ đã gióng lên hồi chuông cảnh báo, nhắc bọn chúng không được hành động thiếu suy nghĩ, biết là rất khó để có thể ra tay trả thù tôi."  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Người nhắm vào cô tổng cộng cũng có bảy tám người đấy, nhưng cô không biết nhỉ, hầu như bọn họ đều chọn chôn mình trong bụng cá.”  

             Hướng Đông Tinh nghe thấy vậy liền lắp bắp kinh hãi, gần đây cô ta không phát hiện ra gì bất thường cả, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn đã âm thầm giúp cô ta giải quyết hết bảy, tám người này.  

             "Những người âm thầm theo dõi anh chắc là đang chờ đợi cơ hội, cũng như đang chờ thái độ của Từ Ngạo Tuyết." Hướng Đông Tinh dựa đầu về phía sau, nói.  

             "Chuẩn bị rượu cho tốt, tranh thủ kết thúc trong vòng tuần này, OK?" Tề Đẳng Nhàn nhìn Hướng Đông Tinh, khẽ mỉm cười.  

             “OK!” Hướng Đông Tinh cũng thoải mái cười một tiếng.  

             Trận chiến thương trường này dàn binh bố trận lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đi đến giai đoạn kết, chỉ cần Hướng Đông Tinh không đột nhiên biến thành đồ ngốc, bọn họ không có khả năng thua.  

             Hoặc là nói, cho dù cô ta có biến thành đồ ngốc thật đi chăng nữa cũng không thua được, bên phía Từ Ngạo Tuyết đã không có đủ tiền để chơi cùng cô ta nữa rồi.  

             Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Tôi rất quan tâm về việc lần này chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền đấy, dù sao cũng đã đầu tư vào cả năm mươi tỷ vàng!”  

             Hướng Đông Tinh trầm ngâm suy nghĩ một lát mới nói: "Nếu như đuổi cùng giết tận thì cũng không gom được hết một trăm hai mười tỷ, nếu nhân từ một chút thì thu được tám mươi tỷ đấy.”  

             Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, trong lòng có chút kinh ngạc, chỉ lấy tiền từ chỗ Từ Ngạo Tuyết cũng đủ để tỉnh Đông Hải xây thêm một cảng nước sâu lớn hơn.  

             "Đợi đến khi tất cả bụi bặm lắng xuống, cho anh 90% lợi nhuận." Hướng Đông Tinh hào phóng nói, không chút tham lam. Cô ta biết rõ nếu như không có Tề Đẳng Nhàn, tập đoàn Hướng thị đã xong đời từ lâu.  

             "Được, tôi cũng không khách sáo với cô nữa, dù sao mượn người ta nhiều như vậy cũng phải cho người ta ăn thêm chút thịt, nếu không thì làm sao có lần sau." Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Trong lòng hắn thầm thở dài, con ngỗng lớn Cổ Tân Tư Cơ chỉ nằm trong ngục giam phơi nắng thôi mà cũng kiếm được gần trăm tỷ tiền Hoa Quốc.  

             Tề Đẳng Nhàn là một người có nguyên tắc, năm mươi tỷ vàng là do Cổ Tân Tư Cơ đưa ra thì đương nhiên phải chia cho ông ta phần lớn.  

             Cổ Tân Tư Cơ cũng biết Tề Đẳng Nhàn là người có nguyên tắc cho nên mới vô cùng yên tâm đem năm mươi tỷ vàng giao cho hắn kiểm soát.  

             Nếu không chỉ với năng lực của ông ta, tự tay tiến vào thị trường tiền tệ quốc tế cũng sẽ kiếm được cũng không ít lợi nhuận.  

             Lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ, Dương Quan Quan gõ cửa tiến vào.  

             "Tề tổng, bên ngoài có một người nói là anh trai anh, muốn gặp anh." Dương Quan Quan vội nói.  

             "Ồ? Tên là gì?” Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn mím ra một nụ cười lạnh, hỏi.  

             "Ông ta nói mình tên là Tề Vân Phong." Dương Quan Quan thành thật báo cáo.