Tuyệt Thế Cường Long

Chương 392




Tất cả mọi người đều cho rằng Đại đội Tiên phong là Từ An gọi tới, không ai lại nghĩ tới bọn họ do Tề Đẳng Nhàn gọi tới!  

             Nhìn thấy toàn bộ chiến sĩ của Đại đội Tiên phong đều đang nghe Tề Đẳng Nhàn chỉ huy, da đầu ai nấy đều tê dại.  

             Kẻ liều mạng này thực sự có thực lực, không phải đang phô trương thanh thế...  

             Những người này đều là chiến sĩ chuyên nghiệp, thành viên Long Môn nào dám ngăn cản bọn họ chứ?  

             Cơ mặt Từ An liên tục co giật, ông ta thật sự không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này, cục diện đã không thể khống chế.  

             Tống Chí Mai trợn mắt há hốc mồm, trong lòng bắt đầu hối hận, nếu sớm biết Tề Đẳng Nhàn có bối cảnh và thực lực như vậy, còn cần bà ta phải làm ra nhiều chuyện như vậy làm gì?!  

             “Đại đội Tiên phong nghe lệnh!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.  

             "Vâng!" Tất cả chiến sĩ đứng nghiêm, động tác chỉnh tề, khiến cho người ta cảm thấy vui mắt.  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh ra lệnh: "Tôi vô tình làm hỏng bàn của khách sạn này, phải đền năm triệu mới được ra ngoài. Bây giờ, tôi đã ra lệnh cho tất cả mọi người đập vỡ nơi này!”  

             Đầu óc mọi người ong ong.  

             Hóa ra Tề Đẳng Nhàn giao ra năm triệu này không phải vì sợ Từ An, mà là muốn tìm một cái cớ động thủ!  

             Đúng là có tiền tuỳ hứng, không hổ là ông chủ lớn đầu tư năm mươi tỷ vàng vào tập đoàn Hướng thị, tiêu năm triệu để đập nát khách sạn người ta cũng là bình thường!  

             “Rõ!” Các chiến sĩ lớn tiếng đáp lại.  

             "Đừng làm người khác bị thương." Tề Đẳng Nhàn lại tùy ý bổ sung một câu.  

             Nhị đại đội trưởng gật đầu: "Mọi người vào vị trí.”  

             Tề Đẳng Nhàn bỗng nói: "Nhị đại đội trưởng, khẩu pháo Ý của tôi đâu?”  

             Nhị đại đội trưởng nghe nói như vậy không khỏi ngẩn người, một lát sau, có chút nghẹn khuất nói: "Huấn luyện viên, sư đoàn chúng ta không có pháo Ý. Hơn nữa, đập một cái khách sạn mà thôi, dùng pháo cũng hơi quá..."  

             Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, cười cười: "Không có gì, tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi."  

             " ..." Nhị đại đội trưởng cạn lời: "Huấn luyện viên, trong lời thoại là nhị tiểu đoàn trưởng."  

             "Không có gì, dù sao cũng là nhị." Tề Đẳng Nhàn khoát tay: "Đập đi!”  

             Các chiến sĩ hô một tiếng, đồng loạt lấy ra quân côn, xẻng công binh các loại, từ trong hàng tản ra bốn phía, sau đó bắt đầu đập phá sân khách sạn.  

             Thành viên Long Môn ở bên ngoài nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm cái.  

             Trong bọn họ có người mang theo súng tới, nhưng lúc này ai dám móc ra chứ?  

             Sắc mặt Từ An đen như tro dưới đáy nồi, liên tục hít khí lạnh, trấn an bản thân: "Tề tổng, năm triệu này tôi trả cho cậu, cần gì phải huy động cả Đại đội can thiệp?”  

             “Đừng, ông cứ giữ lại đi, khách sạn này tôi quyết phải đập!”  

             "Còn nữa, tôi nói ông nghe một câu, tôi đập xong nhớ trang hoàng lại thật tốt, trang hoàng xong tôi lại đập tiếp."  

             "Sau khi tôi đập qua hai lần, câu chuyện năm triệu này của chúng ta coi như xong."  

             Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, cười như không cười nói với Từ An.  

             Trước mắt Từ An tối sầm lại, suýt chút nữa tức giận đến ngất, trang hoàng khách sạn này, không có hơn mười triệu làm sao mà làm được?  

             Tề Đẳng Nhàn đập một trận, chi phiếu năm triệu trong tay ông ta hoàn toàn không đỡ lại được tổn thất, vậy mà Tề Đẳng Nhàn còn muốn đập thêm lần nữa?  

             "Ầm! Ầm! Ầm——"  

             "Rầm! Rầm! Rầm ——"  

             Đám chiến sĩ đặc chủng này không hề nhẹ tay, thiên chức của bọn họ chính là tuân theo mệnh lệnh, Tề Đẳng Nhàn là cấp trên của họ, mệnh lệnh đã ban xuống thì phải nghe theo thôi.  

             Hơn nữa, ai cũng có dục vọng phá hoại, khách sạn quý giá như vậy, lúc đập cũng mang đến cho bọn họ một loại khoái cảm không hề nhỏ.  

             Gần đây các chiến sĩ bị Tề Đẳng Nhàn cho tập luyện vô cùng tàn nhẫn, hôm nay đám người mệt mỏi này có được cơ hội phát tiết, ra tay không chút nể mặt.  

             "Người của Từ Đà chủ không phải rất nhiều sao? Gọi lên thử xem." Tề Đẳng Nhàn giết người chưa đủ, còn phải bổ đao.  

             Từ An tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, trực tiếp phun ra một ngụm máu từ cổ họng ra, cảm thấy đối phương thật sự là quá đáng giận.  

             Từ Dương nhìn thôi đã lạnh run, thành viên của Long Môn có gọi thêm nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì chứ?  

             Dù có dựa vào số lượng để đàn áp những chiến sĩ này đi nữa, thì sau lưng bọn họ vẫn còn có một Sư Đoàn 81, Long Môn sao có thể chống lại được cả Sư đoàn?  

             Từ An không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Từ Đẳng Nhàn, cậu đừng có càn rỡ! Cậu có biết hậu quả là gì không?”  

             Tề Đẳng Nhàn nhún vai: "Ông kiện tôi đi, xem có thể kiện hay không!”  

             Hắn căn bản chẳng sợ gì, Từ An lấy từ hắn năm triệu, hắn mang Đại đội Tiên phong đến phá cũng là hợp tình hợp lý.  

             Cho dù là có kiện lên Đế Đô thì hắn cũng có thể đứng vững, còn sợ Từ An uy hiếp à?  

             Hiện tại trong lòng Từ An vô cùng hối hận, sớm biết đã không vì chút mặt mũi này mà mở miệng đòi năm triệu, hiện tại bị chính bản thân đưa lên cưỡi hổ .  

             Mặt mũi của ông ta mất sạch sẽ, mất triệt để, không thể nào cứu được nữa.  

             Từ An nhìn chiếc đèn chùm đỉnh mà mình bỏ ra hơn mấy triệu đô mới mua được bị một chiến sĩ đập vỡ, trước mắt tối sầm, hô hấp trở nên vô cùng dồn dập.  

             Đám khách ở hiện trường cũng lặng ngắt như tờ, bên tai chỉ có thanh âm đập phá.  

             Mười phút sau, toàn bộ khách sạn đã bị đập đến hỗn độn không chịu nổi, ngay cả tường cũng không còn khối nào nguyên vẹn.  

             “Báo cáo, nhiệm vụ đã hoàn thành, xin chỉ thị!” Nhị đại đội trưởng chạy tới, nói ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

             "Ừm... Được rồi, nếu đã hoàn thành nhiệm vụ thì cho đội về đi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

             Nhị đại đội trưởng gật đầu, lập tức hạ lệnh tập hợp, sau khi tập hợp các chiến sĩ xong, diễu võ dương oai rời khỏi khách sạn.  

             Bên ngoài vẫn còn hơn một ngàn thành viên Long Môn đang đứng, thậm chí còn có người mang theo vũ khí, nhưng có ai dám ra tay?  

             "Tề Tổng cũng quá đỉnh rồi, còn đem theo Đại đội Tiên phong của Sư đoàn 81 kéo tới đây, lần này Từ An dọn mệt chết..." Trong lòng Lý Vân Uyển cảm thấy có chút buồn cười, cũng cảm thấy thương cảm thay cho Từ An.  

             Từ An đường đường là người đứng đầu Long Môn ở Đông Hải, lại bị Tề Đẳng Nhàn làm mất mặt như vậy.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ An, lạnh lùng nói: "Nhớ cho kỹ, trang hoàng khách sạn lại một lần, đừng hòng làm cho có lệ! Nếu không, tôi sẽ khiến khách sạn này của ông cả đời này không mở cửa được nữa!”  

             Từ An tức giận đến mức lỗ mũi bốc khói, tòa nhà này được ông ta thuê giá cao từ chính quyền thành phố Trung Hải, ông ta cũng không dám vi phạm hợp đồng mà trả lại.  

             Thế nhưng nếu khai trương lại bị đập thêm một lần nữa, như thể ném cả mặt ông ta xuống bùn.  

             Nhưng nếu không mở... Tiền thuê mỗi năm cao như vậy, áp lực của ông ta cũng không nhỏ.  

             Thật sự vô cùng khó xử, cưỡi hổ khó xuống, sớm đã biết như thế đã không cần năm triệu kia rồi!  

             Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói với mọi người: "Tiền của tôi, không dễ lấy đâu.”  

             Mọi người hơi ngẩn người.  

             Hắn nói những lời này, một mũi tên hai mục đích, có phải cũng đang ám chỉ về chuyện liên minh thương nghiệp Từ thị muốn nuốt chửng một trăm tỷ vàng của hắn không dễ dàng như vậy?  

             "Từ đà chủ lần sau thu tiền nhớ nhìn cho kỹ một chút, không nên bị tiền tài mê hoặc hai mắt." Tề Đẳng Nhàn nói.  

             "Hộc!"