Tuyệt Thế Cường Long

Chương 391: Mọi người ai cũng ngóng trò vui.




“Tề tổng gọi người à?”  

             “Rất tốt, tôi cũng gọi.”  

             “Nhìn xem Long Môn chúng tôi có nhiều hội viên hơn hay là thủ hạ của Tề tổng đông hơn.”  

             Từ An cười cười, cầm lấy di động, gọi phân phó: "Mang tất cả người có thể huy động được đến khách sạn Antianxia, có người muốn phá hoại.”  

             Tất cả mọi người cười rộ lên.  

             Đây không phải là không biết lượng sức mình sao?  

             Từ An người ta nắm trong tay chi nhánh Long Môn tỉnh Đông Hải nhiều năm như vậy, hội viên lên đến hàng chục triệu, Tề Đẳng Nhàn có thể gọi tới bao nhiêu người chứ?  

             Nói khó nghe một chút thì là, Từ An bảo mỗi người nhổ một bãi nước miếng đã có thể dìm chết Tề Đẳng Nhàn rồi.  

             Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, năm triệu cũng không phải dễ cầm như vậy, muốn cầm, vậy phải chuẩn bị chịu gãy tay rồi cầm.  

             "Oa, Tề tổng đừng làm vậy, gọi người đến đánh nhau với Long Môn? Đầu óc anh có vấn đề à!" Lý Vân Uyển thấp giọng nhắc nhở.  

             “Không sao, người tôi gọi tới không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối làm cho bọn họ không dám dong dài." Tề Đẳng Nhàn như cười như không cười nói, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lý Vân Uyển hai cái, để cho cô ta yên tâm.  

             Kiều Thu Mộng hơi lo lắng đề phòng, Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại, cô ta đã biết điều đó.  

             Nhưng mà nhìn điệu bộ này, hình như Tề Đẳng Nhàn thực sự gọi người đến chỗ Từ An.  

             Cho dù hắn có bối cảnh, có gọi người tới, số người hắn gọi tới kia có thể so sánh với hội viên Long Môn sao?  

             Tống Chí Mai liền cười lạnh: "Cũng tốt, để tôi nhìn xem cậu có bối cảnh gì, có thể gọi tới những người thế nào?"  

             Còn gọi người? Quả thực buồn cười, so người cùng với đà chủ Long Môn?  

             "Lần đầu tiên gặp người não tàn như vậy, còn chưa bắt cậu ta chắp tay đưa ra năm tỷ, bây giờ còn ở đây làm màu nữa!"  

             “Để tôi xem, cậu ta không bị Từ Đà chủ làm cho mặt sưng phù lên thì không xong mà, mọi người cứ việc đứng xem kịch vui.”  

             Ai cũng đều là nhao nhao cười nhạo, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn làm như vậy thật là không biết lượng sức mình, hoàn toàn tìm đường chết.  

             Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe tải nổ vang, chỉ thấy trên trăm chiếc xe tải xếp thành hàng dài đến cửa khách sạn Antianxia.  

             Từng hội viên long tinh hổ mãnh của Long Môn từ trên xe nhảy xuống, trên mặt mỗi người đều đằng đằng sát khí, mang theo bộ dạng được huấn luyện nghiêm chỉnh.  

             Mọi người không chút nghi ngờ, nếu Tề Đẳng Nhàn dám để cho người của hắn đánh nhau ở đây với Từ An, kiểu gì cũng bị mấy người này bằm nhừ ra như thịt xay.  

             “Người của tôi đến rồi, người của cậu đâu?" Từ An nhìn Tề Đẳng Nhàn, thản nhiên hỏi.  

             "Nửa tiếng, đừng hốt." Tề Đẳng Nhàn giơ tay nhìn đồng hồ, lơ đễnh đáp.  

             Lúc này, mọi người nghe thấy “rầm” một tiếng, quay đầu nhìn lại thì thấy Văn Tư Thuận ngã từ trên tường xuống.  

             Văn Tư Thuận cũng bị té tỉnh, phun ra một ngụm máu, mở hai mắt ra, chỉ là bây giờ trông vô cùng yếu ớt, cả người mang đến một cảm giác buồn ngủ.  

             Từ An chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì, tên nhóc chỉ biết báo sư phụ này, gặp phải Tề Đẳng Nhàn mà còn không bằng cái rắm, năng lực không đâu vào đâu hại ông ta mất mặt!  

             Cũng giống như câu nói người thắng làm vua, người thua làm giặc, sau khi Văn Tư Thuận bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho thảm như vậy, hào quang trên người anh ta biến mất không sót lại tí nào.  

             Văn Tư Thuận rất không cam lòng nhưng anh ta không có biện pháp nào khác, hơn nữa anh ta còn cảm thấy nội tạng mình đang đau rát, vô cùng khó chịu, mỗi lần hô hấp đều đau như bị dao cắt.  

             Anh ta biết, nội tạng của mình đã bị phá vỡ.  

             Cũng may sinh mệnh của anh ta mãnh liệt, người bình thường mà bị cú này chắc chắn đã đột tử, sớm chầu ông bà rồi.  

             Ngoài cửa là hàng trăm hàng ngàn thành viên của Long Môn, một đám người mang theo khí thế hung hăng, lớn tiếng ầm ĩ.  

             Ngay lúc này đây, năm chiếc xe tải quân sự chạy tới.  

             Từ trên xe nhảy xuống là từng chiến sĩ mang vũ trang kĩ càng đến tận răng chiến sĩ, mỗi chiếc mang tầm hai mươi người.  

             Chỉ trong chốc lát, 120 chiến sĩ đã tập kết xong.  

             Nhị đại đội trưởng dẫn đầu chuẩn bị đi vào khách sạn Antianxia, kết quả lại thấy nhiều thành viên của Long Môn đứng chặn đường như vậy, không nhịn được nhíu mày.  

             Anh ta vung báng súng lên, trực tiếp hạ một tên to con chắn ở trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Cản cái gì mà cản, chúng tôi chấp hành quân vụ, ai chặn đường giết không tha!"  

             Một thành viên của Long Môn tức giận, trợn mắt nhìn, mở miệng nói chuyện.  

             Nhị đại đội trưởng vô cùng bá đạo, nâng họng súng nâng, chẳng coi tên đó ra gì: "Có cái gì muốn nói?”  

             Các chiến sĩ xung quanh cũng dùng khí thế hung hăng nâng súng lên, tiếng mở chốt an toàn “cạch cạch” liên tiếp vang lên khiến những hội viên Long Môn sởn gai ốc.  

             Bấy giờ hội viên Long Môn cái gì cũng không dám nói, khi đối mặt họng súng, dũng khí gì cũng hoá bùn nhão cả.  

             “Cản đường gì chứ, tránh hết ra! "Nhị đại đội trưởng gầm lên, dẫn toàn đội đi về phía trước.  

             Trăm ngàn hội viên Long Môn chặn ở cửa lúc này nhao nhao nhường đường, chỉ cần có người dám chặn đường, lập tức bị hai báng súng đánh gục xuống đất, đập cho đầu rơi máu chảy.  

             Những hội viên Long Môn này lập tức tản ra hai bên như thủy triều, cảnh tưởng vô cùng ngoạn mục!  

             Cái gì mà xã hội đen, cái gì mà thế lực bang phái, ở trước mặt quân đội đều là hổ nặn từ bùn mà thôi, không đáng nhắc tới.  

             Một trăm hai mươi người, ngạo nghễ hơn cả một ngàn người, cứ như vậy chỉnh tề đi vào trong khách sạn Antianxia.  

             Bọn họ vừa tiến vào, liền thu hút sự chú ý của mọi người tại hiện trường.  

             “A...... Từ Đà chủ lắm tay mắt, lại có thể kéo người của Sư đoàn 81 tới trấn giữ?”  

             "Mẹ kiếp, từ khi nào mà Từ Đà chủ phát triển đến cẩ quân sự vậy? Hung dữ như vậy! Tên họ Tề còn dám tới đây gây ầm ĩ?"  

             "Quả nhiên Từ Đà chủ che giấu rất giỏi, mạng lưới quan hệ tầm cỡ như này cũng quá dọa người rồi, ai dám trêu chọc ông ta chính là muốn tìm đường chết!"  

            Mọi người đều nhận ra đây là Đại đôi Tiên phong từ Sư đoàn 81, ai nấy hít vào một hơi khí lạnh, vô cùng kinh ngạc, không biết Từ An đã phát triển loại quan hệ này từ khi nào.  

             Tống Chí Mai cũng vô cùng khiếp sợ, không ngờ năng lực của Từ An lại lợi hại như vậy, ngay cả người trong quân đội cũng có thể kết giao.  

             Từ An cũng không khỏi ngẩn người, những người này hoàn toàn không phải do ông ta gọi tới, ông ta chỉ mới gọi hội viên dưới trướng mình mà thôi.  

             Nhị đại đội trưởng trực tiếp dẫn người đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

             Mọi người ai cũng ngóng trò vui.  

             "Tên ngốc này chết chắc rồi, dám so cùng Từ Đà chủ, ông ấy liền trực tiếp kéo quân đội tới, để tôi xem hắn chết thế nào!"  

             "Đây chính là đại đội Tiên phong của Sư đoàn 81, toàn bộ đều là cao thủ lấy một chọi mười, sức chiến đấu vô cùng kinh người!”  

             "Để tôi chống mắt lên xem sau này còn có ai dám khua tay múa chân trước mặt Từ Đà chủ, lần này giết một đe được trăm người, danh tiếng của Từ Đà chủ từ nay không ai sánh bằng."  

             Tất cả mọi người đều cảm thấy Đại đội Tiên phong là do Từ An gọi tới đối phó Tề Đẳng Nhàn, ai nấy đều thấp giọng ghé tai, vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cảm thấy Từ Đẳng Nhàn khó mà thoát nổi kiếp này.  

             Đột nhiên nhị đại đội trưởng đứng thẳng trước mặt Tề Đẳng Nhàn, ưỡn ngực mình lên, lớn tiếng: " Sư đoàn 81 Đại đội Tiên phong theo lệnh đến đây báo danh, Đại đội Tiên phong mang tới được 120 người, đã đến đủ 120 người, xin huấn luyện viên Tề chỉ thị!”  

             “Ầm!!!”  

             Những lời này của nhị đại đội trưởng không khác gì một quả bom nổ tung trong đầu mọi người có mặt ở đây, đầu ai nấy đều ong ong, mơ mơ màng màng, không thể hoàn hồn lại.