Tuyệt Thế Cường Long

Chương 376: “Nếu không còn gì thì tôi xin dẫn mọi người đi trước.”




Đến cả Dương Quan Quan cũng bị hành vi kiêu ngạo của Tề Đẳng Nhàn làm cho sợ hãi đến mức chấn động, hắn dám nổ liền hai phát súng vào Dương Viễn Sơn ngay trước mặt người của cục An ninh quốc gia, quả thực quá kích thích rồi…  

             Thậm chí đầu cô ta còn ong ong nhức buốt, không hiểu nổi tiếp theo Tề Đẳng Nhàn định làm gì để dọn dẹp hậu quả.  

             Tề Đẳng Nhàn bị trưởng phòng Vương dí súng vào sau gáy, bèn mỉm cười nói: “Trưởng phòng Vương đừng nóng, tôi chỉ không cẩn thận cướp cò súng thôi mà.”  

             Dứt lời, hắn đưa tay khóa chốt an toàn lại.  

             Nhìn cảnh ấy, trưởng phòng Vương thoáng thở phào nhẹ nhõm, nếu tên điên này còn tiếp tục nổ súng nữa thì chính ông ta cũng không biết mình có nên bóp cò hay không!  

             “Tề tổng, trò đùa của cậu quá đáng rồi đấy. Cậu dám nổ hai phát súng khiến Dương thiếu gia bị thương ngay trước mặt các nhân viên của cục An ninh quốc gia chúng tôi sao?!” Trưởng phòng Vương nghiến răng nghiến lợi nói.  

             Dù hai phát súng của Tề Đẳng Nhàn bắn trúng người Dương Viễn Sơn, nhưng đồng thời chúng cũng đang bắn thẳng vào thể diện của ông ta.  

             Sợ rằng sau này người của nhà họ Dương sẽ chất vấn ông ta, hỏi rằng tại sao ông ta đã có mặt rồi mà Dương Viễn Sơn vẫn còn phải chịu thêm hai phát súng?  

             Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, hắn hỏi lại: “Trò đùa ư?”  

             “Ông sai rồi, tôi cố ý đấy!”  

             “Anh ta là nghi phạm đe dọa đến nền an ninh quốc gia, tôi khiến hắn bị thương cũng là chuyện đương nhiên thôi mà!”  

             Trưởng phòng Vương nhíu mày thật chặt, ông ta cười gằn: “Tề tổng đang nói đùa gì vậy, từ bao giờ cậu lại có ảo tưởng rằng cậu đã đủ tư cách thay cục An ninh quốc gia chúng tôi thốt ra những câu như thế?!”  

             Tề Đẳng Nhàn gài khẩu súng bên thắt lưng, lạnh nhạt nói: “Tôi không đùa với ông. Hay là ông cảm thấy ông có tư cách để nghi ngờ thân phận của tôi?”  

             “Mày thì có thân phận gì cơ chứ? Mày chẳng qua cũng chỉ là một doanh nhân, mày có tư cách gì mà lên tiếng thay cho cục An ninh quốc gia?”  

             “Chết tiệt, mày thực sự nghĩ bản thân quan trọng đến mức coi tất cả bọn tao là không khí à? Ở ngay trước mặt bọn tao mà mày dám nổ súng bắn người, lại còn thốt ra những lời ngạo mạn hoang đường như vậy!”  

             “Phải lập tức bắt giữ hắn, đưa về cục An ninh quốc gia để tiến hành thẩm vấn và điều tra!”  

             Những cấp dưới của trưởng phòng Vương đều lớn tiếng quát to, cả đám lòng đầy căm phẫn, cứ như thể họ đã bị Tề Đẳng Nhàn mạo phạm tôn nghiêm vậy.  

             Trưởng phòng Vương cũng lạnh lùng nói: “Cậu có tư cách gì để thốt ra những lời này? Cậu có thân phận gì mà tôi không được quyền nghi ngờ cậu?”  

             Tề Đẳng Nhàn thò tay vào trong túi áo.  

             “Không được nhúc nhích!”  

             Mọi người đều giật mình hồi hộp, chỉ sợ hắn lại tiếp tục làm ai đó bị thương.  

             Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Đừng có cuống quýt lên như thế, tôi chỉ muốn chứng minh thân phận của tôi thôi.”  

             Trưởng phòng Vương cười lạnh: “Cậu ta lấy gì thì kệ cho cậu ta lấy, tôi cũng muốn chống mắt lên xem cậu ta có thân phận gì đáng sợ!”  

             Tề Đẳng Nhàn chậm rãi móc từ trong ngực áo ra một cuốn sổ chứng nhận màu đen, sau đó nói: “Mời trưởng phòng Vương chống mắt lên xem đi, tự ông hãy xem tôi có tư cách nói ra những lời kia không?”  

             Trông thấy trang bìa ngoài của cuốn sổ màu đen đó, trưởng phòng Vương thầm phát hiện có gì không đúng. Bởi vì ngay trang bìa ngoài có vẽ một con chim ưng rất oai phong lẫm liệt, đó chính là biểu tượng của quân đội nước Hoa.  

             “Hắn thì có thể có thân phận gì được cơ chứ? Hãy bắn chết hắn ngay tại đây đi, trưởng phòng Vương!” Dương Phỉ Phỉ hét lên như đã phát điên, tận mắt chứng kiến Dương Viễn Sơn bị bắn vài phát đạn, tâm trí cô ta đang đứng trên bờ vực sụp đổ.  

             Trưởng phòng Vương không nghe theo lời nói của Dương Phỉ Phỉ, chỉ đưa tay ra.  

             Ông ta nhận lấy cuốn sổ chứng nhận trong tay Tề Đẳng Nhàn, lật tấm bìa màu đen lên, giở trang thứ nhất, mí mắt không nhịn được mà giật giật.  

             “Con dấu của quân đội nước Hoa!” Ở ngay trang thứ nhất là một con dấu màu đỏ thẫm, con dấu thuộc về văn phòng quân đội nước Hoa.  

             Trưởng phòng Vương lật trang sách tiếp theo, lập tức không nhận được mà hít vào một hơi, thấy đầu óc mình như quay cuồng.  

             “Tề Đẳng Nhàn, chuẩn tướng? Thuộc ban Chính trị của quân đội nước Hoa?!” Bàn tay của ông ta cũng run lên bần bật.  

             Trưởng phòng Vương có nằm mơ cũng không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại sở hữu một thân phận lớn đến thế, chuẩn tướng của quân đội nước Hoa, thậm chí còn lệ thuộc ban Chính trị!  

             Ban Chính trị là một tổ chức thế nào, ông ta là người hiểu rõ nhất, đó là bộ phận trung tâm có địa vị tối cao trong quân đội nước Hoa, tướng lĩnh của rất nhiều quốc gia khác cũng phải tỏ ra kiêng kỵ bộ phận này.  

             Nhất thời miệng lưỡi trưởng phòng Vương trở nên khô khốc, người của quân đội là những người khó nói chuyện nhất, cũng là những người bao che cho nhau nhất.  

             Lần trước, cũng vì cục An ninh quốc gia bắt nhầm một chiến sĩ mà xe tăng của bộ đội địa phương tìm đến tận cửa lớn của trụ sở cục An ninh quốc gia.  

             Huống chi Tề Đẳng Nhàn lại là một phần thuộc ban Chính trị - bộ phận quan trọng bậc nhất, bộ phận này có quyền lực rất cao! Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn còn là chuẩn tướng!  

             “Thế nào, trưởng phòng Vương, bây giờ tôi đã có tư cách nói chuyện chưa?” Tề Đẳng Nhàn mặt không đổi sắc nhìn v, bình thản hỏi.  

             Trưởng phòng Vương hung hăng nuốt nước miếng, ông ta cảm thấy đầu mình không đủ dùng nữa rồi, chẳng phải hắn là tổng giám đốc của Tianlai Capital sao? Từ bao giờ mà hắn lại lắc mình biến thân thành chuẩn tướng trực thuộc quân đội rồi?!  

             Trưởng phòng Vương không nghi ngờ xem sổ chứng nhận là thật hay giả, ông ta đã đi đến chức vị này, đã từng nhìn thấy rất nhiều quyển sổ chứng nhận tương tự. Hơn nữa, con dấu chạm nổi trên trang giấy xác nhận thân phận kia không thể làm giả được.  

             Vả lại, cũng không ai to gan đến mức dám giả mạo quan chức của ban Chính trị đâu!  

             Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vào mặt trưởng phòng Vương rồi nói: “Tôi đang hỏi trưởng phòng Vương đấy, sao trưởng phòng Vương không trả lời tôi?”  

             “Làm càn!”  

             Cấp dưới của trưởng phòng Vương lớn tiếng hô to, bước tới giơ chân đá Tề Đẳng Nhàn.  

             Trưởng phòng Vương quay đầu lại, giơ tay thật cao, bốp một cái, ông ta tát tên cấp dưới kia văng ra ngoài.  

             Sau đó trưởng phòng Vương giận dữ quát to: “Cậu có tư cách lên tiếng ở nơi này à? Cút ngay cho tôi!”  

      Tên cấp dưới kia bị tát mà ngớ cả người, anh ta không hiểu nổi tại sao mình đến giúp ông ta dạy dỗ lại Tề Đẳng Nhàn mà còn bị đánh.  

             Lúc này Dương Viễn Sơn đã tỉnh táo lại, anh ta kinh hãi nói: “Trưởng phòng Vương, ông đang làm gì thế kia?!”  

             Trưởng phòng Vương không để ý đến anh ta, chỉ cầm cuốn sổ chứng nhận bằng hai tay rồi cung kính đưa cho Tề Đẳng Nhàn.  

             “Cái tên Tề Đẳng Nhàn này hóa ra lại là tướng quân của ban Chính trị, lần này nhà họ Dương gây chuyện lớn rồi… Bị ban Chính trị nhìn chằm chằm, không ai có quả ngon để ăn đâu!”  

             “Sau này mình phải phân rõ ranh giới với nhà họ Dương mới được, miễn cho sau này bị ban Chính trị thanh toán cả gốc lẫn lãi!”  

             “Quyền lực của ban Chính trị có thể nói là lớn bậc nhất trên toàn bộ nước Hoa!”  

             Trong lòng trưởng phòng Vương thấy lạnh như băng, ông ta chỉ mong sau chuyện này ban Chính trị sẽ không ghi tên mình vào sổ đen, nếu không cũng đủ để ông ta chết một trăm lần.  

             Ngẫm lại lời nói của bản thân ban nãy, trưởng phòng Vương chỉ hận mình không thể xuyên về quá khứ mà tự tát bản thân mấy cái thật đau.  

             Ông ta thấy đắng cả miệng, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xin lỗi ngài, tất cả mọi chuyện ban nãy đều là lỗi của tôi vì chưa cẩn thận điều tra rõ ngọn nguồn sự việc đã võ đoán.”  

             “Tiếp theo đây cục An ninh quốc gia chúng tôi sẽ không tiếp tục nhúng tay vào sự việc này nữa, mọi chuyện do ngài toàn quyền xử trí.”  

             “Nếu không còn gì thì tôi xin dẫn mọi người đi trước.”  

             Những lời này của trưởng phòng Vương chẳng khác gì thả một quả bom nguyên tử thật lớn trong đầu hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ, đùng một tiếng, đến đại não họ cũng như sắp nổ tung.