Tuyệt Thế Cường Long

Chương 367: “Biết sơ sơ thôi.”




Sau những phút giây kinh ngạc ngắn ngủi, các chiến sĩ đều cảm thấy bất bình, thậm chí có người còn cười nhạt mỉa mai.  

             Bọn họ đều nghĩ Tề Đẳng Nhàn là con em của một gia tộc lớn nào đó, phải dựa vào quan hệ mới được lên làm đến chức chuẩn tướng.  

             Dù sao những nhân vật truyền kỳ như Ngọc Tiểu Long là quá ít, không chỉ cần có thực lực mà còn cần có cả vận may.  

             Tề Đẳng Nhàn đến thẳng phòng làm việc để gặp sư đoàn trưởng Tưởng Thiên Hà. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tưởng Thiên Hà cũng lấy làm kinh hãi.  

             Phó Phong Vân nói sẽ sắp xếp cho anh ta một người rất giỏi để huấn luyện đại đội tiên phong, anh ta còn tưởng đó sẽ là một tướng quân già dặn từng trải hoặc một gương mặt tiêu biểu của bộ đội đặc chiến, không ngờ lại là một con người trẻ tuổi mà anh ta thậm chí còn chưa từng nghe tên!  

             Anh ta kiểm tra đi kiểm tra lại lý lịch của Tề Đẳng Nhàn, cuối cùng mới xác định đối phương chính là người mà Phó Phong Vân đưa tới.  

             Tề Đẳng Nhàn thấy Tưởng Thiên Hà giật mình thì mỉm cười và hỏi: “Tưởng sư đoàn trưởng thế này là không tín nhiệm tôi sao?”  

             Tưởng Thiên Hà trong lòng không phục, nhưng trên mặt anh ta vẫn treo một nụ cười: “Đâu có đâu có, nếu là người do Phó lão cử tới thì chắc chắn sẽ không kém cỏi gì!”  

             Chỉ cần nghe những lời ấy là Tề Đẳng Nhàn đã hiểu được rằng chắc chắn đối phương không tin mình, có điều hắn cũng lười không muốn giải thích.  

             Trước nay quân đội vẫn là nơi kẻ mạnh xưng vương xưng bá, nếu bạn có thực lực thì muốn nói gì mà chẳng được!  

             Nhưng nếu bạn chỉ là một tên nhu nhược, không có được thực lực cần có, thì xin lỗi nhé, bạn chỉ có thể cam chịu bị người khác giẫm nát dưới chân.  

             Ở đây có tình anh em đồng chí vào sinh ra tử, sẵn sàng giao phó tính mạng cho nhau, cũng có những cuộc so tài đầy nhiệt huyết.  

             “Hôm nay các lãnh đạo của sư đoàn 81 bận họp nên không thể ở lại đây đón tiếp cậu, thật có lỗi quá, chúng ta nên đợi đến khi mọi người quay lại rồi cùng ăn một bữa cơm.” Tưởng Thiên Hà ân cần nói.  

             “Được thôi, Tưởng sư đoàn trưởng, tôi sẽ nói ngắn gọn và đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.”  

             “Tôi vốn định nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa mới đến sư đoàn 81, nhưng vì Phó lão gọi điện nhờ vả nên tôi mới lập tức đến đây.”  

             “Phiền anh dẫn tôi đi gặp đại đội tiên phong. Tôi muốn biết, trong khoảng thời gian sắp tới, mình sẽ huấn luyện những chiến sĩ thế nào?”  

             Tề Đẳng Nhàn không muốn lá mặt lá trái quá lâu với Tưởng Thiên Hà, hắn đi thẳng vào vấn đề mình muốn biết.  

             Tưởng Thiên Hà cũng có ý muốn thử bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn, bèn lập tức đứng bật dậy rồi nói: “Được, chúng ta đi! Đúng lúc hôm nay huấn luyện viên đặc biệt của đại đội cũng đang có mặt.”  

             Huấn luyện viên đặc biệt?  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩn người.  

             Sau đó hắn lại nhớ tới Lý Trường Hồng. Chắc hẳn vị quán chủ của Lý Gia Quyền kia chính là huấn luyện viên đặc biệt của sư đoàn 81.  

             Làng du lịch Đông Sơn của Lý Thiên Lạc đã bị Tề Đẳng Nhàn cướp mất, thậm chí anh ta còn bị phế bỏ tứ chi, đồng nghĩa với việc hắn đã kết một mối thù không đội trời chung với nhà họ Lý.  

             Có điều người của Lý Gia Quyền mấy hôm nay vẫn luôn nén giận mà không gây khó dễ gì cho Tề Đẳng Nhàn.  

             Họ cũng không còn cách nào khác. Dù sao cũng là Lý Thiên Lạc sai trước, hơn nữa sự kiện này được đích thân chủ tịch tỉnh là ngài Dương Lệnh Quang tự mình điều tra, Lý Trường Hồng có gan to bằng trời cũng không dám qua mặt Dương Lệnh Quang để gây chuyện với Tề Đẳng Nhàn.  

             “Cũng tốt thôi.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm, nhưng hắn không nói ra ngoài miệng.  

             Tưởng Thiên Hà dẫn Tề Đẳng Nhàn ra khỏi phòng làm việc, anh ta nhậm chức sư đoàn trưởng, thế nên cũng là một vị chuẩn tướng và có cùng cấp bậc với Tề Đẳng Nhàn.  

             Tưởng Thiên Hà và Tề Đẳng Nhàn sóng vai cùng đi, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, các chiến sĩ trông thấy anh ta cũng đứng nghiêm giơ tay chào.  

             Tưởng Thiên Hà không nhịn được mà cảm thấy kỳ quặc, bản thân anh ta lăn lộn cả đời trong quân đội cũng chỉ được một chức chuẩn tướng kiêm sư đoàn trưởng mà thôi, Tề Đẳng Nhàn còn trẻ thế này đã là chuẩn tướng được đích thân người của ban Chính trị đề bạt…  

             Anh ta vô thức so sánh hắn với một người còn ưu tú hơn là Ngọc Tiểu Long, người phụ nữ đó mới là biến thái quá mức, trên thế giới chẳng mấy ai so sánh được với cô ta.  

             Nhưng sự xuất hiện của vị chuẩn tướng trẻ tuổi tên Tề Đẳng Nhàn này khiến anh ta ít nhiều gì cũng thấy có chút không cam lòng.  

             “Tề chuẩn tướng, cậu thấy sư đoàn 81 của chúng tôi thế nào?” Tưởng Thiên Hà hỏi.  

             “Rất tốt, rất tốt.” Tề Đẳng Nhàn đáp.  

             Trong lòng Tưởng Thiên Hà cảm thấy hắn trả lời quá qua loa, anh ta bất đắc dĩ hỏi lại: “Tốt thật sao?”  

             Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, lại đáp: “Các chiến sĩ đều rất có tinh thần, các động tác đều rất đều nhịp, tinh thần của toàn doanh trại dâng cao như gió lốc. Cách bố trí của doanh trại này cũng rất đáng để xem trọng!”  

             Tưởng Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới việc Tề Đẳng Nhàn lại có thể phát hiện điểm đặc biệt trong cách bố trí của doanh trại này, cũng không biết tự hắn đã nhìn ra hay trước khi tới đã nghe người khác nhắc đến.  

             Lúc xây doanh trại này, Tưởng Thiên Hà đã cố ý mời đại sư chuyên về phong thủy tới chỉ điểm, thành quả là cách bố trí khéo léo tài tình, bao gồm cả một vài bộ phận đặc biệt hơn chút.  

             Ví dụ như sân huấn luyện lợi dụng thế “âm sát” trong phong thủy, vậy nên dù trời có nắng chang chang thì người đứng bên trong cũng thấy lạnh lẽo rùng rợn.  

             Trong hoàn cảnh ấy, con người sẽ duy trì được trạng thái tinh thần cảnh giác cao độ và hồi hộp căng thẳng. Các chiến sĩ được huấn luyện trên sân tập này dĩ nhiên cũng luôn giữ mình trong trạng thái ấy, cực kỳ hữu ích cho công tác huấn luyện quân nhân.  

             Nhưng ra khỏi sân huấn luyện, lại là một thế cục phong thủy khác có tác dụng duy trì tâm thái thanh tĩnh, khiến thể xác và tinh thần của các chiến sĩ đều được thả lỏng.  

             Cứ luân phiên lần lượt, co giãn đúng lúc, khi huấn luyện thì dây cung thần kinh bị ép chặt, khi nghỉ ngơi thì chúng được thả lỏng.  

             Nhận ra cách bố trí này, Tề Đẳng Nhàn không cảm thấy quá kỳ lạ khi sư đoàn 81 được xưng là sư đoàn át chủ bài của quốc gia.  

             “Tề chuẩn tướng cũng tinh thông phong thủy sao?” Tưởng Thiên Hà hỏi.  

             “Biết sơ sơ thôi.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Tưởng Thiên Hà cười ha ha, không hỏi thêm gì nữa.  

             Hai người cùng nhau đi bộ tới sân huấn luyện của đại đội tiên phong, chỉ thấy các chiến sĩ đang vã mồ hôi như tắm, tinh thần nhiệt liệt cháy bỏng như lửa đốt, cùng gầm lên những âm thanh hào hùng.  

             “Sư đoàn trưởng đến, tập hợp!”  

             Sau câu hiệu lệnh ấy là tiếng bước chân rầm rập, lại thêm một tiếng hô to, các chiến sĩ lập tức nhanh chóng tập hợp lại ở giữa sân huấn luyện.  

         Chỉ trong chớp mắt, quá trình tập kết đã hoàn thành. Từng người ưỡn ngực thẳng tắp, đầu ngẩng cao, trạng thái tinh thần vô cùng sung mãn.  

             Lý Trường Hồng cũng có mặt tại đó, ông ta mặc quân trang họa tiết rằn ri, trên cầu vai không có biểu tượng quân hàm. Nhìn thấy Tưởng Thiên Hà bước tới, ông ta lập tức mỉm cười chào đón sư đoàn trưởng.  

             Kết quả là sau đó Tề Đẳng Nhàn lại xuất hiện, Lý Trường Hồng biến sắc ngay lập tức.  

             Ông ta bắt gặp biểu tượng quân hàm trên bả vai của Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt lại càng thêm xấu xí!  

             Con ông ta là Lý Thiên Lạc trở thành tàn phế dưới tay Tề Đẳng Nhàn.  

             Hơn nữa lần trước Tề Đẳng Nhàn đã đến đạo quán của Lý Gia Quyền đập phá, vốn đã kết thù với ông ta.  

             Lúc này có thể nói là kẻ thù không đội trời chung chạm mặt nhau, tức đến đỏ mắt.  

             Tề Đẳng Nhàn chỉ cười tủm tỉm, làm bộ như không nhìn thấy dáng vẻ của ông ta hiện giờ.  

             “Báo cáo sư đoàn trưởng, đại đội tiên phong hoàn tất tập hợp! Quân số 120 người, hiện có mặt 120 người! Kính xin chỉ thị!” Đại đội trưởng lớn giọng hô lên, âm thanh to tới nỗi vang dội khắp sân huấn luyện.  

             Tưởng Thiên Hà cười cười, giơ tay: “Nghỉ đi.”  

             Các chiến sĩ đang gồng người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng họ vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng tắp, chỉ có điều không căng thẳng như ban nãy mà thôi.  

             Tưởng Thiên Hà cười hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Tề chuẩn tướng, đây chính là các chiến sĩ trong đại đội tiên phong của sư đoàn 81 chúng tôi, cậu nhìn thử xem thế nào?”