Tuyệt Thế Cường Long

Chương 361: Nó túm lấy anh ta nhanh như chớp!




Tề Đẳng Nhàn không tùy tiện xâm nhập vào doanh trại, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không ngăn nổi chừng ấy súng máy và súng trường.  

             Ngay cả người sắt cũng sẽ bị bắn thủng lỗ chỗ thôi.  

             Hơn nữa, hắn không định đối đầu với những người lính kia. Cách giết người hay nhất vẫn là âm thầm lẻn vào sát hại, chứ không phải như Triệu Tử Long, một mình xông pha giữa vòng vây quân thù.  

             Mưa bắt đầu rơi xuống, tiếng sấm vang lên từ phía xa xa.  

             Tề Đẳng Nhàn im lặng leo lên rào biệt thự. Tường rào rất cao, lại có cắm chông sắt, chỉ cần thoáng bất cẩn là sẽ bị cắt qua da thịt.  

             Nhưng những động tác của hắn nhẹ nhàng tới mức không tưởng tượng được.  

             Hai tay hắn mềm mại như chân mèo, đệm thịt đạp nhẹ lên chông sắt, cứ thế mà thoăn thoắt trèo lên.  

             Một đội lính tuần đi ngang qua, Tề Đẳng Nhàn nhảy thẳng từ trên vách tường xuống.  

             Tiếng mưa rơi trên đất và trên lá giấu đi âm thanh được tạo nên khi hắn đáp đất, hơn nữa hắn cũng đáp đất rất nhẹ, không thu hút sự chú ý của bất kì ai.  

             Hắn im lặng náu mình trong bụi cỏ, trên người mặc bộ quần áo màu xanh đen.  

             Thực ra không nên mặc những thứ được gọi là quần áo đi đêm vào buổi tối. Vì quần áo màu đen nên khi tới gần người ta sẽ phát hiện một bóng đen nhô ra, rất dễ bại lộ.  

             Ngược lại, những màu xanh đen hoặc lam đậm gần sát với màu đen lại là màu khó nhận ra trong đêm tối.  

             Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng bước chân, dù trời đang mưa nhưng các chiến sĩ tuần tra vẫn không lơ là, tố chất cực kì chuyên nghiệp.  

             “Bộp! Bộp! Bộp!”  

             Lại thêm một đội ngũ bước đều chân qua bụi cỏ trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

             Hắn vẫn nằm trong bụi cỏ không nhúc nhích, cứ như con rắn tiến vào kì ngủ đông vậy.  

             Tốc độ hoạt động của nội tạng trong cơ thể hắn chậm dần, nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng giảm xuống.  

             Dù có dùng máy quét hồng ngoại cũng gần như không thể phát hiện được hắn.  

             Trong thời khắc này hắn chỉ thở một hoặc hai lần mỗi phút, tần suất tim đập chậm đến kinh người, gần như hòa làm một thể với môi trường xung quanh.  

             Đây là “quy tức thuật” mà Tề Đẳng Nhàn học được từ một phạm nhân, chuyên dùng để giả chết, đương nhiên cũng có thể dùng để lén lút xâm nhập.  

             Có những cao thủ với thính lực vô cùng khủng khiếp, nghe rõ cả tiếng bò sát trườn qua trong phạm vi năm mươi mét xung quanh.  

             Với những cao thủ như vậy thì phải dùng “quy tức thuật” đối phó.  

             Tề Đẳng Nhàn mai phục trong bụi cỏ khoảng hai tiếng đồng hồ mà không nhúc nhích, cơ thể gần như đông cứng vì nước mưa rét lạnh.  

             Trong chớp mắt khi các chiến sĩ thay ca, hắn dùng chiêu “xà bát thảo” bay vút lên từ trong bụi cỏ, tốc độ hệt như rắn!  

             Khi đã đi xa được khoảng bảy tám mét, hắn lại dùng mũi chân nhón từng bước một, dùng chiêu “xà giá phong” để chạy mười mét trong khoảng thời gian tức thì.  

             Tốc độ của Tề Đẳng Nhàn cực kì nhanh lẹ, chỉ thoáng chốc đã tới chỗ biệt thự cao vút giữa sân. Cả người hắn dán sát vào tường rồi bắt đầu leo lên!  

             Vách tường thẳng đứng chẳng là gì so với hắn, hắn bò nhanh như một con thằn lằn cỡ đại.  

             Nếu có người nhìn thấy biểu hiện của hắn đêm nay, chỉ sợ họ sẽ cảm thấy hắn không phải người mà là sinh vật ngoài hành tinh thuộc họ bò sát.  

             Tới nơi, Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt, loáng thoáng nghe được tiếng cười của Vương Hổ. Anh ta đang gọi điện.  

             “Ha ha ha, thằng ngu ngốc họ Tề còn dám uy hiếp tôi, bảo tôi phải giữ mình cho cẩn thận!”  

             “Chắc chắn có nằm mơ nó cũng không tưởng tượng được là tôi sẽ trốn vào doanh trại của sư đoàn 81.”  

             “Tôi muốn xem xem, nó định lấy đầu tôi thế nào?!”  

             Giọng điệu đắc ý của Vương Hổ lọt cả vào tai Tề Đẳng Nhàn. Anh ta không biết tử thần đã lặng im giáng xuống và có thể tước đoạt đi sinh mệnh anh ta bất cứ lúc nào.  

             Tề Đẳng Nhàn dựa vào âm thanh để định vị căn phòng mà anh ta đang ở.  

             “Hướng Đông Tinh thoát được một lần, đó là do cô ta may mắn.”  

             “Lần này tôi không cho người đi giết cô ta nữa. Tôi sẽ giết lão quản gia tên A Phúc đó.”  

             “Lão quản gia tên A Phúc đó là người mà cô ta coi trọng nhất trong thời điểm này, nếu lão bị chúng ta giết thì chắc chắn cô ta sẽ nổi điên lên.”  

             “Một khi đã nổi điên, xung quanh cô ta chỉ toàn lỗ hổng. Chúng ta có rất nhiều cách xử lí cô ta thật gọn gàng.”  

             Vương Hổ nói bằng giọng chắc chắn.  

             Những lời ấy khiến Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, sát ý trong lòng càng lúc càng sâu đậm.  

             Một tên cặn bã không biết điểm dừng, dám gây ra những hành vi độc ác thế kia trong lúc một người đang phải an táng anh trai, ngay trên vị trí chôn cất cha mẹ người đó.  

             Thậm chí anh ta còn dương dương tự đắc, chuẩn bị sai người đi giết chết một ông lão vô tội?  

             “Về tình về lý, tao đều không thể buông tha cho mày.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt. Giữa đêm đen, hai mắt hắn tỏa ánh sáng xanh như tròng mắt sói.  

             Tề Đẳng Nhàn nhảy xuống mái nhà, nương theo tiếng sấm mà đáp xuống một cây đại thụ ở ngay bên cạnh.  

             Sau đó hắn lại trèo xuống đất, tựa lưng vào thân cây để né tránh một đội chiến sĩ tuần tra.  

             Trong nháy mắt, Tề Đẳng Nhàn chạy vọt ra. Tạch, tạch, tạch, chiêu “yến tử tam sao thủy” giúp chân hắn gần như không chạm đất, vừa chớp mắt đã tới bên hông tòa biệt thự.  

             “Thôi cúp máy nhé, tôi về phòng ngủ đây.”  

 “Tôi muốn xem xem bản mặt của bè lũ Hướng Đông Tinh khi không hạ bệ nổi tôi sẽ thế nào!”  

             Vương Hổ vừa đắc ý nói vừa bước vào phòng.  

             Tề Đẳng Nhàn cười mỉm, lặng lẽ leo lên cửa sổ tầng hai rồi lấy ra một sợi dây thép.  

             Cửa sổ của biệt thự được xây theo kiểu đóng ra mở vào truyền thống, khi đóng thì phải hạ then cài xuống mới khóa cứng lại được.  

             Tề Đẳng Nhàn cắm sợi dây thép vào giữa khe hở, nhẹ nhàng đẩy nó lên trên, móc lấy then cài.  

             Hắn uốn cổ tay rồi hất một cái, then cài cửa văng ra ngay lập tức.  

             Nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, Vương Hổ cau mày quay lại, chỉ thấy cánh cửa kính khung gỗ theo kiểu truyền thống đã mở toang và liên tục đập rầm rầm vào nhau vì gió thổi.  

             “Ở đây an toàn thì có an toàn thật, nhưng cơ sở vật chất cũ kĩ quá”. Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, bước tới cạnh cửa sổ.  

             Vương Hổ giơ tay nắm lấy hai bên cánh cửa rồi kéo vào trong, chuẩn bị khép kín lại.  

             Bỗng một bàn tay vươn ra từ bên dưới!  

             Nó túm lấy anh ta nhanh như chớp!  

             Vương Hổ còn chưa kịp định thần đã bị bàn tay kia bóp chặt nửa khuôn mặt, xương hàm kêu răng rắc.