Tuyệt Thế Cường Long

Chương 295: Con muốn gặp chồng con……"




Long Tông Toàn duỗi tay sửa sang lại vạt áo lộn xộn của mình, tùy ý mà nhìn qua Kiều Thu Mộng đang hôn mê, chỉ thấy dưới gáy cô ta chảy ra máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.  

             "Khi nào cô ta khôi phục, thì đưa cô ta tới chỗ tôi, đừng ra vẻ với tôi, nếu không tôi cho cả nhà các ông xong đời!" Long Tông Toàn lạnh lùng mà nói.  

             Ông phất phất tay, mang theo đám vệ sĩ của mình, trực tiếp rời khỏi Kiều gia.  

             Bàng Tú Vân kêu khóc gọi điện thoại cho bệnh viện, bảo bọn họ lập tức phái xe cứu thương tới đây cứu người.  

             "Lão Kiều, chúng ta làm sao bây giờ?"  

             "Chẳng lẽ, thật sự phải đem Thu Mộng đến cho Long Tông Toàn sao?"  

             "Ô ô ô…… ông ta thật khinh người quá đáng, chuyện này căn bản không phải là Thu Mộng sai mà!"   

             Bàng Tú Vân lúc này đã hoang mang lo sợ, ở trước mặt loại nhân vật có cấp bậc như Long Tông Toàn, bà ta căn bản không có bất cứ ý định chống chọi nào.  

             Kiều Quốc Đào liên tục ho khan, bình tĩnh lại, thở dài một hơi, nói "Chắc tôi đành phải mặt dày gọi điện thoại cho Đẳng Nhân, để hắn giúp chúng ta thôi!"  

             Kiều gia hiện tại đã trở thành trò cười của thành phố Trung Hải, dù sao, chuyện Tề Đẳng Nhân đầu tư 10 tỷ đô la Mỹ cho tập đoàn Hướng thị đã được người trong giới biết hết.  

             Kiều gia khinh thường hắn, còn bắt hắn ly hôn với Kiều Thu Mộng, điều này làm cho mọi người đều mắng Kiều gia mắt chó không được ngà voi.  

             Mấy ngày nay, vì tránh cho đôi bên cũng xấu hổ mà Kiều Quốc Đào không có liên lạc gì với Tề Đẳng Nhân.  

             Xe cứu thương của bệnh viện rất nhanh đã tới, Kiều Quốc Đào và Kiều Thu Mộng đều được đưa vào bệnh viện.  

             Kiều Quốc Đào chỉ bị một chút xây xát nhẹ, nhưng Kiều Thu Mộng bị thương khá nghiêm trọng, phần đầu bị thương, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.  

             "Kiều Quốc Đào, ông đưa con gái vào bệnh viện chưa? Khi nào Kiều Thu Mộng ổn hơn, thì nhớ lập tức gọi cho tôi."  

             "Tôi không có nói giỡn với ông, nếu ông không đưa người, cả nhà ông cứ chờ chôn cùng đi."  

             "Nếu ông không tin thì có thể thử xem!"  

             Kiều Quốc Đào mới vừa trị liệu xong đã nhận được cuộc điện thoại của Long Tông Toàn gọi tới.  

             "Long Tông Toàn, ông khinh người quá đáng!" Kiều Quốc Đào phẫn nộ mà quát.  

             Long Tông Toàn trực tiếp cúp điện thoại, không để ý tới ông ta.  

             Không bao lâu, đám người Kiều Quốc Đống và Kiều Thanh Vũ chạy tới bệnh viện.  

             Kiều Quốc Đống chỉ vào mũi Kiều Quốc Đào mắng to, nói "Kiều Quốc Đào, xem mày làm ra cái chuyện tốt gì rồi, thế mà dám đắc tội Long tổng của tập đoàn Long thị? Mày có biết chuyện này sẽ mang đến tai hoạ gì cho Kiều gia không?"  

             Kiều Quốc Đào cắn răng nói "Chuyện này không phải do nhà chúng ta sai, hoàn toàn là do Long Tông Toàn tại hiếp người quá đáng!"  

             Kiều Quốc Đống lạnh lùng nói "Không liên quan gì đến nhà mày? Hiện tại Long Tông Toàn điểm danh muốn Kiều Thu Mộng, chờ sau khi nó tỉnh lại, lập tức đưa nó đến chỗ Long Tông Toàn đi."  

             "Cái gì? Kiều Quốc Đống, ông có còn là anh em của tôi không? Có còn là người một nhà nữa hay không? Ông vậy mà muốn tôi làm ra chuyện như vậy!" Kiều Quốc Đào tức giận nói.  

             "Chỉ vì đứa con gái vô dụng của mày mà muốn làm toàn bộ Kiều gia chôn cùng sao? Xin lỗi, tao không làm được!"  

             "Nếu mày không làm được, thì để tụi tao làm."  

             "Họa là do nó gây ra, tụi tao không muốn gánh vác thay cho nó.  

             Kiều Quốc Đống lạnh mặt, một chút thân thích tình cảm cũng không để ý.  

             Kiều Thanh Vũ đứng một bên cũng nhàn nhạt nói "Ba tôi nói không sai, chuyện là do Kiều Thu Mộng gây nên, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải chịu trách nhiệm? Cô ta lúc đó nên đứng ở chỗ kia để tấm màn che đập chết cô ta mới đúng, như vậy ngược lại còn không xảy ra tai họa gì."  

             Kiều Quốc Đào bị Long Tông Toàn ức hiếp còn chưa tính, không nghĩ tới thân thích của mình vậy mà cũng ức hiếp người một nhà, ông ta tức giận đến mức trước mắt tối sầm, suýt nữa trực tiếp ngất đi.  

             "Người bệnh đã tỉnh, người nhà có thể đi vào nhìn xem." Ngay lúc này, một người bác sĩ đi ra, nói.  

             Kiều Quốc Đống nhíu mày nói "Tỉnh rồi sao? Vậy thì vừa đúng lúc, hiện tại trực tiếp đưa đến chỗ của Long tổng đi!"  

             Bàng Tú Vân hét to "Tôi xem các người ai dám, các người nếu dám động vào thu mộng dù chỉ một đầu ngón tay, tôi dù chết cũng sẽ kéo các người xuống cùng chết!"  

             "Chỉ bằng các người? Cánh tay ninh đến qua đùi?" Kiều Quốc Đống khinh thường mà cười lạnh.  

             Mọi người đi vào phòng bệnh, chỉ thấy Kiều Thu Mộng đang nằm nghiêng, trên đầu mang băng gạc, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm cánh cửa.  

             Kiều Quốc Đào nhìn dáng vẻ này của Kiều Thu Mộng lập tức hoang mang lo sợ, nói "Thu Mộng, Thu Mộng, con thế nào rồi? Con đừng làm cha sợ!"  

             Kiều Thu Mộng dùng đôi mắt vô thần nhìn ông ta một chút, suy yếu hỏi "Chồng của con đâu…… Con muốn gặp chồng con……"   

             "Ha ha ha, Kiều Thu Mộng, mày bị ngu à, mày làm gì còn chồng nữa? Mày sinh ra có cái mắt chó không xem được ngà voi, đã sớm ly hôn chồng rồi!" Kiều Thanh Vũ trào phúng nói.  

             Cô ta trước kia khinh thường Tề Đẳng Nhân, nói Tề Đẳng Nhân là cái đồ quê mùa, là đồ nghèo rách, hiện tại, lại chê Kiều Thu Mộng mắt chó không xem được ngà voi, tốc độ lật mặt có thể nói là đỉnh của đỉnh.  

             Kiều Thu Mộng chỉ cảm thấy đau đầu dục nứt, lẩm bẩm nói "Không…… Không, không phải, các người gạt tôi…… Tôi không có ly hôn, tôi muốn gặp chồng tôi……"  

             Sau khi nói xong lời này, đầu cô ta vô cùng đau đớn, nhịn không được mà liên tục la nhẹ, cả người đều run rẩy.  

             Bác sĩ vội vàng nói "Các người đừng có k ích thích cô ấy, não bộ của cô ấy đã chịu tổn thương, còn phải chờ tiến thêm một bước kiểm tra nữa!"  

             "Được được được, Thu Mộng con đừng kích động, cha giúp con tìm Tề Đẳng Nhân tới." Kiều Quốc Đào cười khổ, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.  

             "Kiều Quốc Đào, hiện tại việc cấp bách là đưa Kiều Thu Mộng đến chỗ của Long tổng!" Kiều quốc đống đen mặt nói.  

             Bàng Tú Vân đứng trước giường bệnh của Kiều Thu Mộng, vẻ mặt dữ tợn, nói "Kiều Quốc Đống, ông muốn hại con gái tôi thì cứ thử xem, xem tôi có gi ết chết ông hay không!"  

             Lúc này khí chất điên cuồng quanh người Bàng Tú Vân cực kỳ đáng sợ, làm Kiều Quốc Đống trong lúc nhất thời không dám tiến lên.  

             Kiều Thanh Vũ cũng là bị dọa cho ngơ ngác, nhưng ngược lại cười lạnh, nói "Lúc trước là các người đá người ta đi, hiện tại lại muốn gọi điện thoại đi xin xỏ người ta? Cả nhà các người đúng là lớn mặt, hắn sao có thể để tâm tới các người?"  

             "Người ta tùy tiện là có thể đầu tư cho tập đoàn Hướng thị 10 Tỷ đô la Mỹ, còn có thể để ý tới mấy người sao?"  

             "Ha ha ha, đúng là buồn cười!"  

             Kiều Quốc Đào không nói nhiều, trực tiếp gọi vào số điện thoại của Tề Đẳng Nhân, nói "Đẳng Nhân…… Thu Mộng đã xảy ra chuyện, hiện tại đang ở bệnh viện, con mau tới đây một chuyến đi."  

             Tề Đẳng Nhân cảm thấy giọng nói của Kiều Quốc Đào không bình thường, ý thức được chỉ sợ là chuyện không nhỏ, lập tức nói "Chú Kiều chờ một lát, hiện tại cháu lập tức tới."  

             Kiều Quốc Đào nói "Được được được, cháu cố gắng đến nhanh một chút…… Thu Mộng hiện tại chỉ nghĩ đến chuyện gặp cháu thôi."  

             Tề Đẳng Nhân nhíu mày, lập tức đi luôn, trong lòng cũng có chút kỳ quái, vào lúc buổi chiều không phải Kiều Thu Mộng không còn bình thường sao?  

             Làm sao mới không gặp nhau mấy tiếng, lại đột nhiên vào bệnh viện rồi?  

             Cô ta hẳn là không có bệnh hiểm nghèo gì mới đúng, thân thể rất khỏe mạnh……  

             Hai người Kiều Thanh Vũ và Kiều Quốc Đống thấy Kiều Quốc Đào thật sự gọi được cho Tề Đẳng Nhân, hơn nữa hình như còn gọi được cho người ta tới, đều liếc mắt nhìn nhau một cái.