Chương 283: Vẫn còn sống
"Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
"Anh bảo tôi yên tâm, nói anh sẽ xử lý?"
"Kết quả là anh xử lý tôi đúng không?"
"Anh có biết người lần này đắc tội là ai không? Đó là Bogdanov đấy!”
“Toàn bộ tập đoàn Hướng thị phải gánh trách nhiệm vì sự xúc động nhất thời của anh!”
Hướng Đông Tinh hùng hổ đi vào, đối mặt với Tề Đẳng Nhàn liền trực tiếp hỏi tội, hiển nhiên là chuyện này đã khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.
Tề Đẳng Nhàn cười, đáp: "Thư ký Dương bị tên Ivanov kia quấy rối, tôi nhìn không nổi cho nên mới ra tay!”
Hướng Đông Tinh nghe xong liền nhíu mày, sau đó thở dài: "Lúc chúng ta đang yếu thế thì anh nhịn một chút, cũng không cần đến mức phải ra tay chứ!”
Dương Quan Quan ngẩn người, không biết Tề Đẳng Nhàn phải nói vòng vo như vậy làm gì, nói thẳng sự tình cho Hướng Đông Tinh nghe không phải là xong rồi sao?
Tề Đẳng Nhàn nói như vậy cũng là để thăm dò tính tình Hướng Đông Tinh mà thôi, nếu như sau khi cô ta nghe hắn nói như vậy mà tỏ ra khinh thường, thậm chí giận cá chém thớt Dương Quan Quan
Thì Tề Đẳng Nhàn phải cân nhắc xem hắn có nên tiếp tục giúp nữa cô ta hay không.
Cũng may, Hướng Đông Tinh là người giới hạn, không máu lạnh như mọi người tưởng tượng.
"Đùa với Hướng tổng mà thôi, chuyện này đã giải quyết xong rồi, Bogdanov sẽ lấy danh nghĩa tập đoàn Hướng thị để tham gia đại hội thu hút đầu tư." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Cái gì? Anh đang đùa tôi à! "Hướng Đông Tinh nhíu mày, thật sự không cách nào để tin tưởng lời nói nhảm của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười, nói: "Bogdanov là con trai của Cổ Tân Tư Cơ, năm mươi tỷ vàng của tôi đều là lấy từ chỗ của Cổ Tân Tư Cơ, cô cảm thấy tôi đánh một thư ký nhỏ sẽ thành chuyện lớn được sao?”
Sau khi nghe xong Hướng Đông Tinh đang sửng sốt liền cảm thấy yên tâm, sau đó hung tợn trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, cô ta cảm thấy tên này cố ý trêu chọc mình.
Dương Quan Quan sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy, cũng ngay lập tức mắt trợn to hai mắt mình.
Ngày đó tại bữa tiệc do Từ Ngạo Tuyết tổ chức, Tề Đẳng Nhàn xuất hiện trên sân khấu, tìm đến người đứng đầu Ngân hàng Thụy Quốc ở Hoa Quốc, chuyển cho tập đoàn Hướng thị mười tỷ vàng.
Cô ta cho rằng mười tỷ vàng này đã vô cùng nhiều rồi, nhưng khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói câu này, sự việc vốn không chỉ đơn giản như vậy, không phải mười tỷ vàng, mà là tròn năm mươi tỷ!
"Thư ký Dương, đây chính là bí mật giữa tôi và Hướng tổng, cô nghe cũng được nhưng đừng đem đi nói lung tung ở bên ngoài." Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan một cái, chậm rãi nói.
"Ờ..." Dương Quan Quan ngẩn người.
"Nếu như cô không quản được miệng, thì để tôi giết người diệt khẩu." Tề Đẳng Nhàn cười dữ tợn nói.
Hướng Đông Tinh ở bên cạnh cũng nhíu mày: "Loại chuyện này anh cũng đừng nhắc với bất kỳ ai nữa, nếu khiến cho Từ Ngạo Tuyết cảnh giác chúng ta không kiếm được tiền nữa đâu.”
Trong lúc nói chuyện, cô ta cũng dùng ánh mắt chần chờ nhìn về phía Dương Quan Quan, giống như là đang suy nghĩ chuyện giết người diệt khẩu mà Tề Đẳng Nhàn đã nói.
Dương Quan Quan hoảng sợ, cô ta bị hai người này làm cho sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn như suối, cuống quít khoát tay áo, lắp bắp nói: "Yên... Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ nói cho bất kỳ ai.”
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng: "Đùa với cô thôi, xem cô bị doạ thành gì rồi kìa, đúng là kinh hãi quá nhỉ!”
Dương Quan Quan coi như đã rõ ràn, Tề Đẳng Nhàn đang cố ý gài bẫy cô ta, vậy mà Hướng Đông Tinh còn phối hợp với hắn nữa, đúng là tư bản chó má, thật sự xấu xa!
"Nếu đã Bogdanov đến tỉnh Đông Hải để đầu tư xây dựng nhà máy thì tôi hoàn toàn yên tâm rằng chuyện này có thể được giải quyết." Hướng Đông Tinh an tâm ngồi xuống.
Loại nhân vật cấp cao như Bogdanov không phải nói mời tới là có thể mời tới, những người còn lại muốn mời chào đầu tư nước ngoài cao cấp hơn tập đoàn Hướng thị là chuyện không thể nào.
Xá Phủ Cầm Khoa rất trâu bò phải không?
Nhưng ở trước mặt Bogdanov cũng chỉ là một đàn em mà thôi, dù sao thì hiện tại người thân của anh ta đều là dựa vào Cổ Tân Tư Cơ mới có thể tích lũy được bằng ấy.
"Lát nữa tôi lại tới, bây giờ tiện đi xử lý công việc một chút." Hướng Đông Tinh giơ tay lên nhìn đồng hồ.
"Một lát nữa là bắt đầu rồi mà giờ còn đi xử lý công việc gì nữa? Nghỉ ngơi đi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hắn phát hiện Hướng Đông Tinh đã có quầng thâm, hơn nữa tinh thần cũng vô cùng tiều tụy.
Hướng Đông Tinh lắc đầu nói: "Không thể lùi lại được, tôi đi trước, khi đại hội bắt đầu sẽ tới sau.”
Tề Đẳng Nhàn không khuyên can nữa, để cho cô ta đi, chẳng qua là anh ta cảm thấy Hướng Đông Tình thật đúng là một người cuồng công việc, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ đột tử mà chết.
“Hướng tổng thật chăm chỉ!” Dương Quan Quan nhìn bóng lưng Hướng Đông Tinh, cảm thán.
"Ha ha..." Tề Đẳng Nhàn chỉ cười, Hướng Đông Tinh có lẽ cũng rất muốn nghỉ ngơi, nhưng ý thức sứ mệnh khó hiểu trên vai luôn làm cho cô ta không nỡ dừng lại.
Người nhà đột ngột qua đời ngoài ý muốn khiến cho cô ta cảm thấy mình phải gánh vác công ty do bố mẹ để lại, nếu không đâu vào đâu sẽ có lỗi với tâm huyết mà bố mẹ đã gây dựng.
Cô ta sống như vậy sao không mệt cho được?
Tề Đẳng Nhàn tuy còn trẻ nhưng khi ở trong nhà tù U Đô, hắn đã được gặp qua đủ các loại phạm nhân, có người trời sinh đã ác, cũng có người bất đắc dĩ mới đi đến con đường phạm tội, mỗi một người đều có nỗi khổ của riêng mình.
Ngay cả lão đồ tể đã chôn sống hơn vạn tù binh kia, cũng sẽ sụt sịt nước mắt khi kể lại thời thơ ấu của mình.
Từ nhỏ ông ta đã sống ở một nơi nghèo khó đến cùng cực, sau đó nơi này bị một quân phiệt đến thống trị, quân phiệt này cắt xén thức ăn của người dân, mang hai người đói bụng ba ngày nhốt vào trong lồ ng sắt để mặc cho bọn họ chém giết lẫn nhau, chỉ khi thắng thì mới có tư cách sống sót, còn được ăn một miếng cơm nóng.
Dương Quan Quan chống cằm, ngây ngốc nhìn bóng lưng Hướng Đông Tinh, cũng không biết cô ta đang nghĩ cái gì, có lẽ là cảm thấy bản thân phải chịu được tình trạng như hiện tại của Hướng Đông Tinh mới có thể ra mặt chống lại Dương gia?
Tề Đẳng Nhàn thì nghiêm túc nhìn vào ngực cô ta, lúc nào cũng mang theo hai trái bóng nặng trịch như thế không cảm thấy mệt sao?
Khoa học đã chứng minh phụ nữ có ngực lớn thường có xu hướng gặp phải các bệnh như gai đốt sống cổ.
"Anh đang nhìn cái gì?!" Dương Quan Quan phục hồi lại tinh thần, phát hiện Tề Đẳng Nhàn nhìn nghiêng mắt nhìn thì liền cảnh giác.
Cô ta đưa tay ra, kéo chặt áo khoác rồi cài hết cúc áo lại.
Tề Chờ Nhàn bưng cà phê lên uống một ngụm, xấu hổ ho khan hai tiếng: "Tôi thấy cô hoạt động vẫn là chưa được tự nhiên lắn, vết thương chưa khỏi hẳn sao?”
A, tên d3 xồm này! Dương Quan Quan trực tiếp cho hắn một ngón giữa, thậm chí còn nghiêng người qua một chút.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy sự tin tưởng giữa người với người thật đúng là mỏng manh đến đáng thương, hắn chỉ yên lặng nhìn một chút thôi có cần đề phòng nghiêm ngặt như vậy không?