Tuyệt Thế Cường Long

Chương 255: “Vân Uyển không đi cùng sao?”




Sau khi trở lại biệt thự "Vân Đỉnh Thiên Cung", Lý Vân Uyển ngồi xuống nghiêm túc nói chuyện này với Tề Đẳng Nhàn.  

             "Thật ra chuyện này cũng trách tôi, nếu lúc ấy tôi nói hết cho cô ấy những gì tôi nhìn thấy, thái độ của cô ấy đối với cậu chắc hẳn sẽ không như vậy."  

             "Hiện tại nhìn thấy cô ấy khổ sở và xấu hổ như vậy, trong lòng tôi cũng rất băn khoăn..."  

             "Luôn cảm thấy mình giống như một người vô đạo đức vậy."  

             Lý Vân Uyển thở dài, giọng điệu cũng có chút thấp xuống.  

             Cô ta cũng biết rõ, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng, nếu không, mấy chuyện xấu hổ như vậy, sẽ thường xuyên phát sinh, dần dà sẽ sinh ra rất nhiều ảnh hưởng.  

             Lý Vân Uyển mặc dù nắm chặt được nhược điểm trong lời nói của Kiều Thu Mộng, nhưng mà, với tư cách là bạn tốt của Kiều Thu Mộng, cô không giúp Kiều Thu Mộng bảo vệ cuộc hôn nhân này, ngược lại còn đào góc tường, điều này khiến cô cảm thấy là vô cùng thiếu đạo đức.  

             "Tôi không nói ra, thậm chí còn giấu diếm không ít, hơn nữa còn lừa gạt cậu ấy trong chuyện cứu cô ấy khỏi tay của Vu Khai Hà." Lý Vân Uyển nói.  

             "Đó là chuyện lúc trước rồi, khi đó cô cũng khinh thường tôi." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.  

             Lý Vân Uyển lắc đầu, nói: "Tóm lại cũng là ngòi nổ..."  

             Tề Đẳng Nhàn không nói gì nữa.  

             Lý Vân Uyển rất để ý đến người bạn Kiều Thu Mộng này, nhưng mà, hiện tại hai người lại có chút xa cách, điều này làm cho trong lòng cô ta cũng rất khó chịu.  

             Mặc dù, cô biết tình huống như vậy tất nhiên sẽ phát sinh, nhưng khi thực sự đối mặt, tâm trạng đó, lại là một chuyện khác.  

             Quan hệ trở nên như vậy, cũng là điều Tề Đẳng Nhàn không muốn nhìn thấy, nhưng mà sau tất cả chuyện đó, thì có thể trách ai đây?  

             Lý Vân Uyển thấy mình nói rất nhiều lời nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng không trả lời, không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, đứng dậy đi về phía cửa, nói: "Tôi về nhà trước, anh ngẫm lại đi rồi trả lời tôi..."  

             Tay vừa đặt lên tay nắm cửa, thân thể của cô đã bị Tề Đẳng Nhàn kéo trở về.  

             "Nghĩ cái gì vậy? Nếu thật sự giống như lời cô nói, là cô hại tôi ly hôn, bậy giờ lại định vỗ mông rời đi, để cho tôi hai bàn tay trắng?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được cười nói.  

             Những chuyện này, hắn không hề trách Lý Vân Uyển.  

             Suy cho cùng, vẫn là do thành kiến và sự không tin tưởng của Kiều Thu Mộng với hắn.  

             Đương nhiên, cũng là bởi vì tính tình dở hơi của hắn, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ nên làm thế nào để chứng minh mình trâu bò cỡ nào trước mặt Kiều Thu Mộng.  

             Hắn là một người lười biếng, sẽ không bởi vì người khác thích hắn là người như thế nào, hắn liền cố gắng biến thành người như thế đó.  

             Cứ làm theo ý mình, từ trước đến giờ đều là phong cách làm việc của nhị đương gia U Đô.  

             Lý Vân Uyển ủy khuất nói: "Vậy sao anh vẫn không nói lời nào, tôi tưởng trong lòng anh đang trách tôi!”  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn ngự tỷ mặc lễ phục dạ hội, xinh đẹp động lòng người, không khỏi cười ha ha, nói: "Không phải người EQ thấp sao? Ở thời điểm này thì im lặng thắng lên tiếng, ngôn ngữ cơ thể tốt hơn tất cả các loại ngôn ngữ, là cô dạy đó, idol à!”  

             Lý Vân Uyển bị những lời này của hắn làm cho dở khóc dở cười, nhịn không được đưa tay hung hăng đấm hắn hai cái.  

             Bàn tay của Tề Đẳng Nhàn ôm càng chặt hơn, chỉ cảm thấy eo Lý Vân Uyển mềm mại như không có xương.  

             "Em mặc cái này thật xinh đẹp, thật gợi cảm." Tề Đẳng Nhàn nhịn không được khen ngợi.  

             "Nghèo từ ngữ như vậy sao? Đẹp đến mức nào, anh phải nêu chi tiết ra! "Lý Vân Uyển tức giận nói, cô muốn nghe hai câu tình cảm dễ nghe.  

             Tề Chờ Nhàn hơi khom lưng ôm cả người cô ta lên, đi vào trong phòng, đỏ mặt nói: "Xinh đẹp đến mức tối nay tôi không muốn cởi nó ra khỏi người của cô.”  

             Lý Vân Uyển ngượng ngùng nói: "Vậy anh phải giữ lời hứa đó!”  

             Tề Đẳng Nhàn đương nhiên sẽ không giữ lời hứa, lần đầu tiên thật đúng là không cởi, thậm chí giày cao gót kia vẫn còn kiên cường treo ở trên chân ngọc tinh xảo lảo đảo lảo đảo không chịu rơi xuống.  

             Phía sau đó, vẫn cởi bộ lễ phục xinh đẹp khiến hắn khen không dứt miệng, bởi vì, Lý Vân Uyển cái gì cũng không mặc hình như càng đẹp hơn!  

             Ngày hôm sau Tề Đẳng Nhàn vẫn khiến Dương Quan Quan phải gọi điện thoại đánh thức, không thể nghi ngờ, hôm nay hắn và Lý Vân Uyển thuộc loại trạng thái vắng mặt.  

             "Ai da, thật là đáng ghét..." Dương Quan Quan vừa định nói chuyện, liền nghe được thanh âm kiều mị mà mềm mại của Lý Vân Uyển từ trong ống nghe truyền đến, giống như một hồ ly tinh hút tủy xương của người ta.  

             “Là Dương Quan Quan, hôm nay tôi muốn đi mua xe cùng cô ấy!” Tề Đẳng Nhàn vội vàng nhấc cánh tay quấn lấy mình ra.  

             Dương Quan Quan nghe được mặt đỏ tai hồng muốn cúp điện thoại, trong lòng nhịn không được nghĩ: "Giọng điệu của Vân Uyển sao lại biến thành như vậy, sau khi có bạn trai thì phụ nữ đều sẽ như vậy sao..."  

             "À, mình đang suy nghĩ cái gì thế này..."  

             "Mình vẫn nên nhanh chóng cúp điện thoại đi, miễn cho nghe được càng nhiều thứ không nên nghe!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Thư ký Dương à, cô lái xe tới đón tôi đi, chúng ta trực tiếp đến thành phố xe hơi.”  

             Dương Quan Quan đồng ý: "Được!”  

             Sau khi nói xong lời này, cô vội vàng cúp điện thoại.  

             Lý Vân Uyển bị Dương Quan Quan tưởng tượng thành hồ ly tinh trực tiếp quấn lấy Tề Đẳng Nhàn, làm nũng nói: "Không được đi, tiếp tục ngủ với tôi đi!”  

             “Không hổ là nữ nhân có thể ảnh hưởng đến việc hắn rút đao, hắn thiếu chút nữa đã đồng ý!” Tề Đẳng Nhàn vẫn gian nan bò ra khỏi ôn nhu hương, không vì nguyên nhân nào khác, chỉ là bởi vì thắt lưng có chút mỏi.  

             Nếu như thắt lưng không mỏi, yêu cầu này của Lý Vân Uyển, hắn chắc chắn sẽ trăm phần trăm giơ hai tay tán thành!  

             Lý Vân Uyển bất mãn bĩu môi, cuộn chăn lại, xoay người đi tiếp tục ngủ, cô không đau thắt lưng, chỉ là có chút mềm chân.  

             Tề Đẳng Nhàn xử lý thỏa đáng xong, tùy tiện thay quần áo bình thường, tiếng cói xe của Dương Quan Quan vang lên ở ngoài cửa.  

             Lúc Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt vẫn có chút đỏ, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy không hiểu tại sao, cô gái này, chẳng lẽ là bôi má hồng quá nhiều?  

             "Tề tổng, anh cũng không thể trốn việc nằm lười, hôm nay mọi người trong công ty đều đang thảo luận về anh, rất nhiều giám đốc điều hành muốn tìm anh nói chuyện..." Dương Quan Quan nói.  

             "Không phải là đầu tư một trăm triệu USD sao? Nhìn bọn họ kích động như vậy, thật sự là một đám người ở nông thôn chưa từng va chạm với xã hội!” Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.  

             Người khác trước kia thích dùng người nhà quê để mắng hắn, hiện tại hắn lại thích dùng lời này để mắng người khác, thật đúng là rất hăng hái.  

             Dương Quan Quan không khỏi cạn lời, loại chuyện này, ai có thể không kích động chư? Tối qua cô ấy chỉ ngủ ba tiếng, cảm xúc quá là phấn khích.  

             “Vân Uyển không đi cùng sao?” Dương Quan Quan hỏi.  

             "Cô ấy muốn ngủ nướng, đừng để ý tới cô ấy." Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Dương Quan quan tâm nhịn không được nghĩ: "Đây là giày vò đến cỡ nào cơ chứ, hiện tại còn chưa rời giường được..."  

             "A a a... Mình đang nghĩ lung tung về cái gì vậy? Có cái gì đáng để suy nghĩ đâu!”  

             Cút ra khỏi đầu cô đi!  

             Trong đầu cô không khỏi hiện ra cảnh ngày đó cùng Tề Đẳng Nhàn tiệm bán báo tránh mưa, sau đó nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn dùng thương đẩy lên, nhất thời lại mặt đỏ tai hồng.  

             Dọc theo đường đi lái xe đều không yên lòng, suýt nữa gây ra tai nạn, sau khi bị Tề Đẳng Nhàn hung hăng mắng hai câu, cô mới sợ hãi, thu liễm tâm trạng mà nghiêm túc lái xe.  

             Thật vất vả mới đến được thành phố xe hơi, Dương Quan Quan còn suýt nữa nhéo chân.  

             "Nhìn đường một chút, trong đầu mỗi ngày đều không biết nghĩ đến chuyện linh tinh gì!" Tề Đẳng Nhàn tức giận trừng mắt nhìn cô một cái.  

             Dương Quan Quan quả nhiên sợ hãi rụt cổ, nhưng mà nhân lúc Tề Đẳng Nhàn xoay người, lập tức làm mặt quỷ, nhỏ giọng chửi bới nói: "Đồ háo s@c!”