Tuyệt Thế Cường Long

Chương 254: “Cô quá tự cao rồi.”




Mẹ của Lý Vân Uyển quả thực không phải là người dễ ở chung, năm đó là do ghét bỏ Lý Long Dịch không hề nam tính mà ly hôn, hơn nữa lúc ly hôn cũng không hề chia ra một chút tài sản nào.  

             Những năm gần đây, bà một mình nỗ lực sinh sống ở Thượng Hải, hơn nữa còn nỗ lực tạo ra thanh danh và cơ nghiệp không nhỏ.  

             Mấu chốt là, mẹ cô dựa vào nắm đấm mà làm giàu, một người phụ nữ, dựa vào vũ lực mà phát tài cũng không phải chuyện dễ dàng gì!  

             Sau khi nghe Lý Vân Uyển kể lại trải nghiệm của mẹ cô, Tề Đẳng Nhàn không khỏi có chút kinh ngạc, hóa ra mẹ vợ tương lai này lại mạnh mẽ như vậy!  

             Nhưng mà Tề Đẳng Nhàn cũng không lo lắng, nếu đã có phát triển tốt như vậy với Lý Vân Uyển, gặp gia trưởng là chuyện tất nhiên, cửa ải mẹ vợ này sớm muộn gì cũng phải vượt qua.  

             "Gần đây cô phải chú ý đến vấn đề an toàn của mình, nếu như có gì không đúng, phải liên hệ với tôi ngay." Tề Đẳng Nhàn nói với Hướng Đông Tình trước khi yến hội kết thúc.    

             "Lần này lợi ích lớn như vậy, hơn nữa trong trận doanh đối phương lại có loại người xã hội đen như Vương Hổ này."  

             "Đến lúc đó nếu thật sự không còn cách nào khác, nhất định sẽ nghĩ đến phương pháp không hề nhân đạo đó."  

             "Cho nên là gần đây cô tốn thêm chút tiền thuê mấy vệ sĩ chuyên nghiệp đi, chuyện khác tôi sẽ giúp cậu điều tra thêm."  

             Hướng Đông Tinh nghe Tề Đẳng Nhàn dặn dò, khẽ gật đầu, cô cũng biết trận đại chiến thương mại này sẽ có bao nhiêu hung hiểm.  

             Đợi đến khi Từ Ngạo Tuyết phát hiện thật sự không làm gì được, hơn nữa vào thời điểm đang lún sâu vào vũng bùn, nhất định sẽ dùng thủ đoạn không chính đáng để giải quyết vấn đề.  

             Nhưng mà, chuyện tương tự Hướng Đông Tình đã trải qua không ít, chẳng qua lần này nguy hiểm sẽ khá là lớn mà thôi.  

             Từ Ngạo Tuyết nhìn mọi người tản đi, bình tĩnh đưa ra một mệnh lệnh: "Ngày mai bắt đầu gia tăng lực lượng, gia tăng tài chính, toàn lực đánh úp vào cổ phiếu của tập đoàn Hướng thị và tất cả các hạng mục khác!”  

             “Vâng, Từ tổng!”  

             Sau khi mọi người nghe được mệnh lệnh của Từ Ngạo Tuyết, ngay lập tức đồng ý..  

             Một trăm triệu USD, ít nhiều vẫn mang đến cho Từ Ngạo Tuyết một chút áp lực nhỏ.  

             “Tề Đẳng Nhàn này, quả thực rất có năng lực!”  

             "Nhưng mà, tôi còn tưởng hắn có bao nhiêu năng lực, còn nói muốn tôi ở trên giường lắc đuôi cầu xin hắn."  

             “Buồn cười!”  

             Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết mang theo một tia khinh miệt, quay đầu nói với Ngọc Tiểu Long.  

             Ngọc Tiểu Long nhíu mày, không nói gì.  

             Từ Ngạo Tuyết hỏi: "Sao cậu không nói lời nào thế? Tiểu Long?”  

             Ngọc Tiểu Long lắc đầu, mở miệng nói: "Tôi luôn cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy!”  

             Từ Ngạo Tuyết nói, "Chỗ nào không đơn giản?"  

             “Quá bình tĩnh..." Ngọc Tiểu Long nhẹ giọng nói, "Từ trên xuống dưới, đều quá nhẹ nhàng, cho dù là Hướng Đông Tình, hay là Tề Đẳng Nhàn."  

             “Có lẽ bọn họ chỉ là người không biết thì không sợ hãi mà thôi, chắc chắn không thể biết liên minh thương nghiệp Từ thị chúng ta cường đại cỡ nào!” Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói.  

             Liên minh thương nghiệp Từ thị có tiền ủng hộ không nói, còn tập hợp nhiều doanh nhân bản địa của tỉnh Đông Hải như vậy, thậm chí Từ Ngạo Tuyết có thể kéo người của nhà nước ủng hộ bọn họ, so với họ thì tập đoàn Hướng thị không hề có phần thắng.  

             Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: "Lúc trước chúng ta xem thường Tề Đẳng Nhàn, sau đó, hắn ở trong yến hội ngày hôm nay, tuyên bố đầu tư một trăm triệu USD cho tập đoàn Hướng thị."  

             “Thế nên, chúng ta tiếp tục xem thường hắn."  

             "Sau đó hắn sẽ không bỏ ra thêm một trăm triệu USD nữa chứ?"  

             "Nếu thật sự có thêm một trăm triệu USD đầu tư, vậy thì, trong cuộc chiến tranh thương mại này, phần thắng của chúng ta sẽ bị kéo xuống."  

             Từ Ngạo Tuyết lắc đầu nói: "Tiểu Long à, cậu coi một trăm triệu USD kia là đồng Zimbabwe dễ lấy ra ư? "  

             *Zimbabwe là một quốc gia ở Châu Phi, khi trải qua Siêu lạm phát vào năm 2007-009, có thời điểm đồng 100.000 tỉ đô la Zimbabwe không đủ để mua một ổ bánh mì. Khiến cho Chính phủ Zimbabwe quyết định từ bỏ đồng tiền nội địa và chuyển sang sử dụng đồng USD để ngăn lạm phát. -Nguồn: Internet-*  

             “Hơn nữa, lấy nội tình trước mắt của chúng ta tới xem, muốn đánh bại chúng ta, ít nhất cần ba trăm triệu USD."  

             “Nếu như muốn hoàn toàn nghiền ép chúng ta, không có ba trăm triệu USD trở lên, thì không có khả năng làm được!”  

             "Tôi không tin, tên Tề Đẳng Nhàn này có thể vì Hướng Đông Tình mà lấy ra nhiều tiền như vậy."  

             Ngọc Tiểu Long chậm rãi nói: "Chỉ mong là sẽ như thế, cô muốn có một phần của cái bánh ngọt Hướng thị này, nhưng mà lại bất tri bất giác làm cho mình lún sâu vào đó."  

             “Tôi cũng không biết, chuyện này đối với cô mà nói, là một chuyện tốt hay là chuyện xấu."  

             "Một khi thất bại, đó sẽ là vạn kiếp bất phục..."  

             Từ Ngạo Tuyết cười cười, nói: "Thất bại? Cậu nhầm ròi, hai từ này không bao giờ xuất hiện trong từ điển của tôi.”  

             Ngọc Tiểu Long nói: “Cô quá tự cao rồi.”  

             Từ Ngạo Tuyết nói: "Tôi rất kiêu ngạo, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không khinh thường, Hướng Đông Tình là một đối thủ rất mạnh.”  

             Ngọc Tiểu Long không nói tiếp, chẳng qua, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng lắm, loại bất an này, đến từ sự bình tĩnh từ đầu đến cuối của Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tình.  

             Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, Sở Vô Đạo cùng Vương Vạn Kim càng không có khả năng là kẻ ngốc, sẽ không nhìn ra tình hình hiện tại của tập đoàn Hướng thị rốt cuộc cần bao nhiêu tiền sao!  

             Hơn nữa, trước Vương Vạn Kim, đã có Triệu Hắc Long của Hắc Long thương hội chủ động rút vốn, nói là thiếu vốn, cần phải lấy về quay vòng.  

             Tất cả những điều này, đều có vẻ kỳ lạ.  

             "Có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều rồi, Tề Đẳng Nhàn cho dù lợi hại hơn nữa, cũng không có biện pháp lấy ra thêm hai ba trăm triệu USD chứ? Dù sao thì, đó không phải là đồng Zimbabwe, cũng không phải là đồng Venezuela.” Ngọc Tiểu Long tự giễu cười.  

             *Venezuela cũng lạm phát, người ta nói năm 2007, ngân sách hàng năm của đất nước là 115 tỉ bolivar - tương đương với 50 tỉ USD theo tỉ giá thời đó. Nhưng nếu tính bằng tỉ giá hiện thời, ngân sách trên có giá trị còn chưa tới 1 USD.-Nguồn: Internet-*  

             Zimbabwe và Venezuela, số không ở phía sau còn nhiều hơn số điện thoại, có cả tiền giấy mệnh giá một trăm tỷ...  

             Những tờ tiền kia ở quốc gia đó, so với giấy vệ sinh dùng để chùi đít còn không bằng.  

             Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển trên đường trở về, nhìn thấy xe Kiều Thu Mộng dừng ở ven đường.  

             "Tại sao cô ấy lại dừng lại ở đây? Có chuyện gì xảy ra không vậy, để tôi đi xem xem.” Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, dừng xe lại.  

             "Ừm." Lý Vân Uyển cũng cảm thấy nên đi xem một chút.  

             Thì ra là xe của Kiều Thu Mộng gặp trục trặc gì đó, lái không được, cho nên dừng ở chỗ này gọi điện thoại, chuẩn bị gọi người đến sửa.  

             Nhưng mà lúc này đã muộn, người đến cũng khá chậm chạp, đợi nửa ngày cũng chưa tới.  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi giúp cô xem qua, hẳn là không phải là vấn đề lớn gì.”  

             Kiều Thu Mộng vừa định nói không cần phiền đến hắn, Tề Chờ Nhàn đã nhấc mui xe lên, rất nhanh tìm được nguyên nhân.  

             "Dây bị lỏng thôi, vặn một cái là được rồi." Tề Chờ Nhàn đưa tay vào, vặn hai cái ốc vít, ngay cả cờ lê cũng không cần, đã giải quyết xong.  

             Kiều Thu Mộng thử khởi động, quả nhiên đã không có vấn đề gì nữa.  

             Lý Vân Uyển cười nói: "Mộng Mộng, cậu có thể tiết kiệm được một khoản tiền sửa xe và tiền kéo xe rồi!"  

             Kiều Thu Mộng cũng cười cười, chỉ có điều cười rất mất tự nhiên, phất phất tay nói: “Trong nhà đang thúc dục tôi về, tôi về trước đây, cám ơn!”  

             Sau khi nói xong lời này, cô đạp chân ga xuống, xe lướt như bay đi mất, đi rất nhanh.  

             Cô rời đi nhanh như vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy đây là đang hoảng hốt lo sợ.  

             “Tại sao ở trên đường lại gặp phải bọn họ...” Trong tim Kiều Thu Mộng chỉ cảm thấy rất khó chịu, giống như có cái gì mất đi.  

             Không khỏi nhớ tới câu thoại kinh điển liên quan đến một vạn năm trong< Đại Thoại Tây Du>.  

             “Mình cùng hắn không hề có tình cảm, nghĩ gì đến một vạn năm? Suy nghĩ nhiều rồi.” Kiều Thu Mộng trực tiếp diệt trừ cảm giác khó chịu trong lòng, lái xe càng lúc càng nhanh.  

             Trong lòng có cảm giác kỳ quái cũng không chỉ có một người Kiều Thu Mộng, đến cả Tề Đẳng Nhàn cũng không khỏi càng có cảm xúc với bài thơ kia của Nạp Lan Tính Đức.  

             Nhân sinh nếu còn như lúc ban đầu gặp.  

             *Nguyên văn:   

             人生若只如初見,  

             何事秋風悲畫扇。  

             等閒變卻故人心,  

             卻道故人心易變。  

             Tạm dịch:  

             Nhân sinh nếu như lúc mới gặp   

             Thì đâu có gì phải phiền muộn.  

             Thay đổi là điều thường thấy ở con người, Sao lại trách lòng người dễ đổi?