Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1649: Không biết điều như vậy?!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

 “Sau đó hai ngày, Tôn lão liền cưỡi hạc quy tiên.”  

 

“Khi ông ấy đối mặt với cái chết, cũng là thái độ thong dong. Đó là bậc chân nhân đã minh tâm kiến tính, tìm hiểu huyền cơ sinh tử!”  

 

Dương Quan Quan như suy tư điều gì, sở dĩ cô ta luyện võ là bởi vì báo thù, sau khi báo thù thành công còn nỗ lực như vậy, là bởi vì muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn.  

 

Nhưng mà, sau khi nghe xong những lời này của Tề Đẳng Nhàn, cô ta cảm giác được, trong võ công cũng có triết học rất sâu sắc.  

 

Nếu có thể lĩnh ngộ được những điều này, với sau này sẽ có được trợ giúp.  

 

Tin tức Lôi Thiên Tứ về cõi tiên trong nháy mắt làm kinh động toàn bộ Hương Sơn, thậm chí cả đất nước.  

 

Một số người sau khi biết được việc này, không khỏi cảm thấy hối hận, nếu biết sớm thì đã kiềm chế một chút, chờ qua hôm nay mới bắt đầu.  

 

Cứ như vậy, Tề Đẳng Nhàn cũng không có cách nào để mượn uy danh của Lôi Thiên Tứ, gây sóng gió trong Bệnh viện Thánh Hòa.  

 

Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại cho Nhà thờ lớn Hương Sơn, bảo mục sư bố trí một phen, đến lúc đó làm lễ truy điệu cho Lôi Thiên Tứ ở chỗ này.  

 

“Nếu có thể quen biết Lôi lão sớm hơn mấy năm thì tốt rồi, nói không chừng có thể uống nhiều hơn hai bình rượu.” Sau khi Tề Đẳng Nhàn nói chuyện điện thoại xong, cười nói với Dương Quan Quan.  

 

“Lôi lão thật sự là một nhân vật truyền kỳ cả thế hệ, những kẻ muốn nhân cơ hội này bộc lộ dã tâm nhằm vào nhà họ Lôi thật là đáng giận!” Dương Quan Quan lạnh mặt cắn răng nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Bọn họ sẽ không có được những điều họ muộn, lại còn sẽ mặt xám mày tro cút về nhà mình, cô cứ yên tâm đi.”  

 

Không bao lâu sau hai người đã đến nhà Hứa Trường Ca.  

 

“Cậu giấu rất sâu đấy, làm cho tôi vẫn luôn chẳng hay biết gì cả!” Hứa Trường Ca thấy Tề Đẳng Nhàn, cười ha ha, duỗi tay chỉ vào hắn nói.  

 

“Đó là do bất đắc dĩ, dù sao, một khi thân phận lúc ấy của tôi bị lộ ra thì sẽ vô cùng nguy hiểm.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười, nói với Hứa Trường Ca.  

 

Hứa Ức Như chạy ra, nhìn Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới, sau đó khó chịu nói: “Trả bé mập của em lại đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười.  

 

Hứa Ức Như cười ha ha, nói: “Đùa với anh một chút mà thôi, hoan nghênh đến nhà của em!”  

 

Tề Đẳng Nhàn quay đầu hất hất cằm với Dương Quan Quan, thái độ ngạo kiều, ý là —— Cô nhìn đi, tôi đã nói tôi không có quan hệ gì với cô ấy.  

 

Dương Quan Quan lại khịt mũi coi thường, lười phản ứng lại người này.  

 

“Chú Hứa, cháu muốn để chú đảm nhiệm đà chủ Long Môn ở Hương Sơn, ý của chú thế nào?” Tề Đẳng Nhàn bưng chén trà, nhàn nhạt nói với Hứa Trường Ca.  

 

“Rầm!”  

 

Chén trà trên tay Hứa Trường Ca bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, sợ tới mức giật mình một cái, còn tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề.  

 

Ông cười khổ nói: “Tề tiên sinh, cháu đừng nói đùa chú như vậy, tuổi lớn rồi, không chịu nổi đâu!”  

 

Triệu Tân Lan ngồi cách xa đó dựng lỗ tai lên nghe, thấy Hứa Trường Ca có thái độ này, vừa tức vừa bực, xông lên cả giận nói: “Nếu Tề tiên sinh đã nói như vậy rồi thì ông cứ đồng ý đi, không biết điều như vậy?!”  

 

Sau khi nói xong lời này, Triệu Tân Lan vội vàng rót thêm trà cho Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Tề tiên sinh, uống trà nhiều một chút, giúp giải khát.”  

 

Hứa Ức Như nhìn thái độ lúc này của mẹ mình đối với Tề Đẳng Nhàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào trán của mình, muốn tìm một cái khe đất để chui vào.  

 

Lúc trước, khi Tề Đẳng Nhàn ngụy trang thành Lý Bán Nhàn đến nhà họ Hứa tạm lánh danh tiếng, thái độ của Triệu Tân Lan đối với hắn, dùng một từ ác liệt vẫn không thể hình dung cho hết!  chapter content