Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1647: Không cần gọi xe cứu thương đâu.”




 “Tôi rất thích đọc các tiểu thuyết võ hiệp, nhưng tôi lại không thích những đại hiệp vĩ đại lúc nào cũng nói những lời rỗng tuếch như vì nước vì dân. Thứ mà tôi thích hơn chính là tinh thần hiệp sĩ, sự nghĩa khí và sự nhiệt huyết của những nhân vật trong sách, bởi vì tôi có thể nhìn thấy được những con người như thế ở trong cuộc sống hiện thực.” Lôi Thiên Tứ nói: “Tổng giám mục Tề chính là một trong số đó.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhấc chén rượu lên và nói: “Lôi lão quá khen rồi, tôi chỉ đơn giản là làm những chuyện mà mình cho là đúng mà thôi.”  

 

Hai người Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân đều cảm thấy hôm nay Lôi Thiên Tứ nói nhiều một cách bất thường, vậy nên sắc mặt của hai người cũng trở nên có hơi nghiêm trọng.  

 

Lôi Thiên Tứ vui vẻ uống hết ba chén rượu rồi nói với Tề Đẳng Nhàn bằng gương mặt đỏ bừng: “Chuyện của Lôi gia sau này phải nhờ cậu quan tâm nhiều hơn rồi! Tiền bạc đều là những vật ngoài thân, tôi chỉ mong rằng con cháu đời sau có thể mạnh khỏe bình an mà thôi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu và nói: “Lôi lão yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây thì tôi sẽ không để Lôi gia bị con chó hung ác nào cắn cho bị thương đâu!”  

 

“Nào, cạn ly!” Lôi Thiên Tứ cười nói: “Cái này không đã, tổng quản, đổi cho tôi sang một cái ly lớn hơn đi!”  

 

Lôi tổng quản âm thầm đi lấy cái ly lớn, một cái ly này chắc phải chứa đến hai lạng rượu mất thôi.  

 

Lôi Tuyết Kiều lại nói: “Ông nội, ông không được uống như vậy đâu, ông đâu còn là thanh niên trẻ tuổi nữa!”  

 

Lôi Thiên Tứ cười phá lên và nói: “Mặc dù ông nội không còn là thanh niên trẻ tuổi nữa nhưng lại là gừng càng già càng cay, tuổi càng cao chí càng cao đấy nhé.”  

 

Lôi Chấn Kỳ xua tay với Lôi Tuyết Kiều và nói: “Tuyết Kiều, đừng nói nữa.”  

 

Lôi Tuyết Kiều bĩu môi với vẻ có chút không hài lòng.  

 

“Cạn!” Lôi Thiên Tứ nâng ly với Tề Đẳng Nhàn, mạnh mẽ chạm ly một cái rồi một hơi uống cạn.  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không khách sáo, hắn một hơi uống cạn hai lạng rượu trắng trong ly, khí huyết trong người bắt bỗng chốc bùng nổ, sắc mặc cũng trở nên phớt hồng, hắn cười nói: “Uống rượu cùng một nhân vật anh hùng như Lôi lão thật là sảng khoái quá đi!”  

 

Lôi Thiên Tứ nói: “Anh hùng cái gì chứ? Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, năm đó khi làm những việc đấy, tôi cũng thấp thỏm lo sợ lắm chứ, lấy đâu ra nhiều khí phách anh hùng như vậy!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tất cả những người không khuất phục trước những thế lực tà ác đều là anh hùng cả.”  

 

“Tất cả những người có thể lên tiếng vì kẻ yếu đều là anh hùng cả.”  

 

“Tất cả những người có thể giúp đỡ người khác một cách hào phóng đều là anh hùng cả.”  

 

“Ở trong lòng tôi, Lôi lão mãi mãi là anh hùng, mãi mãi là tấm gương để tôi khâm phục và học tập.”  

 

Lôi Thiên Tứ nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng sảng khoái trong lòng, ông ta nhấc ly rượu trắng lên và nói: “Cạn nhé!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cùng Lôi Thiên Tứ uống liên tục ba ly rượu lớn.  

 

Mỗi người trong số họ đều đã uống khoảng nửa cân rượu trắng.  

 

Lôi Thiên Tứ mặt đỏ tía tai, ông ta ngồi xuống ghế, giơ tay ra xoa xoa đầu Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân, mỉm cười và nói: “Nhớ kỹ lời dạy của Lôi gia chúng ta, đừng bao giờ làm điều gì đáng hổ thẹn.”  

 

Sau khi nói xong lời này, ông ta cười phá lên, sau đó dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm lại một cách thanh thản và ra đi trong cơn say.  

 

“Ông nội!” Lôi Tuyết Kiều sợ hãi kêu lên: “Mau gọi xe cứu thương... Tất cả là do cái tên nhà anh, nếu như không phải tại anh thì tại sao ông nội lại uống nhiều rượu như thế chứ?”  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!