Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1645: “Mẹ ơi mẹ đừng khóc!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam Thiến bế Nam Nhân Nhân và nói với tâm trạng sa sút: “Hoàng Sung nói sư phụ Tề khó khăn lắm mới có thể rửa sạch được tội danh ở trên người, không nên liên lụy đến anh nữa nên mới không nói cho anh biết.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ không vui: “Ngu ngốc! Rõ ràng biết bản thân mình không thể giải quyết được chuyện này mà lại không nói cho tôi biết! Cậu ta tưởng mình là ai chứ, Tề Thiên Đại Thánh à?”  

 

Cái tên đồ đệ Hoàng Sung này ấy à, tuy rằng Tề Đẳng Nhàn không thích anh ta lắm nhưng hắn cũng biết bản chất của anh ta không hề xấu, mặc dù không đến mức hào hiệp trượng nghĩa nhưng cũng có thể coi là chân thành nhiệt tình.  

 

“Chuyện của Nhân Nhân cô không cần lo lắng, bây giờ con bé vẫn còn nhỏ, vừa mới làm phẫu thuật xong nên vẫn cần một khoảng thời gian để hồi phục lại.”  

 

“Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ đến khám cho con bé, chắc chắn sẽ khiến cho đôi mắt của con bé có thể duy trì sự khỏe mạnh, sau này nếu có cơ hội thích hợp thì sẽ thay giác mạc cho con bé.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn Nam Thiến, thở dài một cái và an ủi cô ấy.  

 

Nam Thiến nghe thấy vậy thì gật đầu một cái, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Nghiêm Động thực sự đã bị anh đánh chết rồi à? Hắn ta đã chết như thế nào vậy?”  

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi đánh chết hắn chỉ trong một phát.”  

 

Trong mắt Nam Thiến có nước mắt lay động, cô ấy cúi đầu lau đi nước mắt của mình và nghẹn ngào nói: “Chết rồi cũng tốt... Sau này cũng không cần lo sẽ bị cái tên ác quỷ đó dày vò nữa!”  

 

“Mẹ ơi mẹ đừng khóc!”  

 

Nam Nhân Nhân ngoan ngoãn ôm lấy cổ Nam Thiến và giơ tay ra để lau nước mắt cho cô ấy.  

 

Nam Thiến khịt mũi và nói: “Không sao, không sao, mẹ không khóc nữa là được rồi chứ gì.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn Nam Thiến, trong lòng khẽ thở dài một hơi, những nơi mà hắn nhìn thấy đã có nhiều thế lực tà ác dơ bẩn như thế rồi, vậy thì những nơi mà hắn không thể nhìn thấy thì còn có bao nhiêu sự bất công chưa được xóa bỏ nữa đây?  

 

Đi vào trong phòng, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Hoàng Sung đang nằm trên giường, hắn lắc đầu và nói: “Bản thân mình chẳng có chút tài cán gì mà còn muốn xông vào đại bản doanh của người ta à? Tôi dạy cậu võ thuật không phải là để cậu trở nên kiêu ngạo và tự hủy hoại chính mình.”  

 

Hoàng Sung nhếch miệng cười và nói: “Là do tôi không có bản lĩnh như người khác, ngay cả người nhà của mình cũng không bảo vệ được.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy bộ dạng cam chịu lạc hậu của anh ta thì bèn nói: “Không phải do kỹ năng của cậu không bằng người khác mà là do có những người lạm dụng quyền lực của gia đình mình, từ nay về sau cậu phải cố gắng luyện võ hơn nữa, chỉ khi nắm đấm của cậu đủ lớn thì mới có thể bảo vệ được tốt người nhà của mình thôi.”  

Hoàng Sung gật gật đầu và hỏi: “Sư phụ... anh đón Nhân Nhân về đây, vậy còn Nghiêm Động...”  

 

 

“Bị tôi xử rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói: “Lúc tôi còn là phần tử khủng bố tôi đã bảo sẽ giúp cậu xử hắn ta rồi nhưng cậu lại cứ muốn tự báo thù cho chính mình, bây giờ hối hận rồi chứ gì?”  

 

 

Hoàng Sung gượng cười một cái và nói: “Có chút... tôi không thể ngờ rằng hắn ta lại là kẻ không biết điểm dừng đến như vậy, cho dù có nói thế nào thì Nhân Nhân cũng là con gái của hắn ta mà.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói: “Từ trước đến nay, những gia đình quyền quý đa số đều máu lạnh như vậy đấy. Đám người đó lúc nào cũng cảm thấy cả thế giới đều đang mắc nợ bọn họ, bọn họ có thể lấy bất cứ thứ gì mà bọn họ muốn, nhưng cậu lại không thể lấy bất cứ thứ gì từ chỗ của bọn họ!”  

 

 

Nghiêm Động chết trong tay Tề Đẳng Nhàn, điều này khiến cho tảng đá lớn đè nặng trong tim của đôi uyên ương số khổ Nam Thiến và Hoàng Sung trong nhiều năm cũng coi như đã rơi xuống đất rồi.  

 

 

Chỉ có điều, tình trạng sức khỏe của Nam Nhân Nhân ít nhiều vẫn mang lại một chút ám ảnh.  

 

 

Nhưng cuộc đời chính là một chuyến tàu không thể dừng lại mà chỉ luôn luôn tiến về phía trước.  

chapter content