Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1609: Đều là do tôi không tốt.”




 “Thật tiếc cho cốc cafe đá mà tôi đã mua cho cô!” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng có hơi bất lực.  

 

 

“Chẳng phải ban nãy anh vừa lấy năm triệu đô la Mỹ từ chỗ của ông ta hay sao? Chỗ đó đủ để mua cho tôi nhiều cốc lắm rồi.” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười và nói: “Chuyển tiền cho tôi đi nào?”  

 

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc thay đổi, hắn ha khan hai tiếng và nói: “Thế này... thế này không tốt lắm nhỉ!”  

 

Tôn Dĩnh Thục sầm mặt nói: “Đó vốn dĩ là tiền bồi thường cho tôi mà, có chút tiền đó thôi mà anh cũng muốn tham ô à?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn rất không tình nguyện, thế nhưng thái độ của Tôn Dĩnh Thục thì lại vô cùng kiên quyết.  

 

Rõ ràng Tôn Dĩnh Thục là một người phụ nữ rất thích ghi thù, cô ta sẽ không quên chuyện trước đây Tề Đẳng Nhàn đã lừa mất của cô ta mấy trăm triệu đâu!  

 

Nhìn dáng vẻ nhịn đau để chuyển tiền cho mình của Tề Đẳng Nhàn, Tôn Dĩnh Thục bỗng chốc cảm thấy vô cùng buồn cười, cô ta giơ tay ra ngăn hắn lại và nói: “Thôi vậy, dạo gần đây anh đang thiếu tiền, tôi sẽ không hút máu anh nữa đâu.”  

 

“Phía bên nhà thờ lớn mà anh muốn xây ở Nam Dương còn thiếu bao nhiêu tiền nữa? Tôi có thể lấy một ít tiền không dùng đến trong tay ra để tài trợ cho anh.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đó là một con số rất khổng lồ. Dù sao thì để xây dựng nhà thờ mang tính biểu tượng nhất ở phía Nam chắc chắn sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền.”  

 

Nói đến đây, hắn không nhịn được mà thở dài một hơi, nếu như Quý Khải vẫn còn sẵn sàng ra vẻ ở trước mặt hắn thì thật là tốt.  

 

Khi nói đến chuyện này, hắn cảm thấy đôi chân dài của Tôn phu nhân cũng không còn đẹp mắt nữa rồi.  

 

Suy cho cùng, nói đến tiền bạc, bây giờ hắn cũng có chút lo lắng, dù sao thì hắn cũng không tìm được mục tiêu nào tốt cả.  

 

Hôm nay khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, kết quả cái tên Brandy này lại chỉ là một kẻ nghèo khổ mà thôi, vét sạch toàn thân rồi mà cũng chỉ có năm triệu đô la Mỹ mà thôi.  

 

Có điều, dù sao thì ông ta cũng chỉ là một nhân vật bên lề trong tập đoàn tài chính Boston mà thôi, có thể móc ra được năm triệu đô la Mỹ đã là có còn hơn không rồi.  

 

“Không được thì bảo Đồ Phu bán đứt Tạ Thiên Tiều trong một lần vậy!” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.  

 

Bây giờ Tạ Thiên Tiều chính là một cái máy rút tiền, Tạ gia vì để giữ lại cái mạng cho hắn ta mà cứ dăm ba bữa lại phải chuyển tiền cho Đồ Phu.  

 

Bọn họ chắc chắn cũng muốn đón Tạ Thiên Tiều về Bắc Kinh, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không phái người mang theo quà cáp đến tìm Đồ Phu để đàm phán.  

 

Nhưng Đồ Phu đúng thật là một kẻ không có tinh thần thượng võ, đã nhận quà của người ta rồi mà còn móc thận của hắn ta ra, khiến cho trên dưới toàn bộ Tạ gia đều vô cùng tức giận và hận không thể giết chết anh ta để ăn thịt.  

 

Trong lúc nghĩ đi nghĩ lại, chiếc xe đã lái đến nơi ở của Tôn Dĩnh Thục.  

 

Tôn Dĩnh Thục đã mua lấy một căn biệt thự cỡ nhỏ ở Hương Sơn, tuy diện tích nhỏ nhưng trang trí và bày biện thì lại đặc biệt tinh tế và vô cùng phù hợp với thẩm mỹ và phong cách của cô ta.  

 

Sau khi đi vào trong nhà, gò má của Tôn Dĩnh Thục có hơi sưng lên và đau nhức, Tề Đẳng Nhàn bèn đi đến tủ lạnh để lấy một túi nước đá để chườm cho cô ta.  

“Này, lạnh chết đi được...” Gương mặt xinh đẹp của Tôn Dĩnh Thục bị túi đá chạm vào thì nhất thời nhịn không được mà kêu lên một tiếng.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ EQ cao: “Xin lỗi, lại khiến cho cô bị thương rồi, đều là do tôi không tốt.”  

 

 

Tôn Dĩnh Thục nghe thấy vậy thì trong lòng vô cùng thoảng mái, cô ta dịu dàng nói: “Chuyện này không trách anh được! Huống chi, anh đã bắt cái tên người Mỹ hống hách đó phải quỳ xuống xin lỗi tôi rồi mà.”  

 

 

“Anh phải biết rằng cả đời này tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể bắt người của tập đoàn tài chính Boston quỳ xuống trước mặt tôi để xin lỗi đâu.”  

 

 

“Cảm ơn anh vì đã ra mặt giúp tôi xả đi cục tức này.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không biết đã ném túi nước đá đi từ lúc nào rồi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má hơi sưng đỏ của Tôn Dĩnh Thục, trong lúc vô thức, ngón tay của hắn đã chạy dọc theo khuôn mặt để xuống đến cằm, sau đó là đến vai và cổ rồi lại đến xương quai xanh, sau đó... rơi xuống rồi lại rơi xuống...