Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1409: “Thế này, làm như thế này không hay lắm nhỉ..




 

Trần Hải ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cười gượng.  

 

“Cũng không cần cậu làm gì cả, chỉ cần lúc đó cậu đứng ra nói rằng cậu ta ép cậu cùng cậu ta gài bẫy Long Phi Vũ là được rồi. Tội này do cậu ta gánh, sẽ không liên lụy gì đến cậu đâu!” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

 

“A, cái này... Bây giờ ở trong chính quyền Hương Sơn có rất nhiều người đều thuộc về phe phái của Lục gia, nếu như tôi nói như vậy thì Trang sức Trần thị sẽ gặp rắc rối lớn mất thôi.” Trần Tuấn Nghị nói với vẻ mặt có chút khó coi.  

 

Tề Đẳng Nhàn bèn nói: “Chính bởi vì như thế nên mới phải xử lí cậu ta đó! Nếu không thì thị trưởng Hoàng sao có thể khai đao một cách lộ liễu được?”  

 

Trần Hải bỗng hỏi: “Ý của Lý tổng là... đây là chuẩn bị cho thị trưởng Hoàng thời cơ để chỉnh đốn lại chính quyền à?”  

 

Trần Hải cảm thấy chuyện này cũng khá ổn, thần tử nước nào theo vua nước đó, phe phái của Lục gia nhất định sẽ phải suy yếu, cho dù có bao bọc lẫn nhau đi chăng nữa thì cũng không ngăn được Hoàng Văn Lãng khí thế bừng bừng.  

 

Trần Tuấn Nghị sang tay bán đứng Lục Quy Hải, thế thì há chẳng phải sẽ để lại một ấn tượng không tồi ở trước mặt Hoàng Văn Lãng hay sao?  

 

Long Phi Vũ ở bên cạnh nghe thấy thế thì cũng âm thầm líu lưỡi, không ngờ rằng chuyện Tề Đẳng Nhàn giúp đỡ mình lại còn có một tầng kế hoạch ở bên trong.  

 

“Thế này, làm như thế này không hay lắm nhỉ...” Trần Tuấn Nghị ngập ngừng nói.  

 

Trần Hải lại vỗ một phát vào sau gáy của cậu ta và lạnh lùng nói: “Có cái gì mà không hay? Chúng mày gài bẫy người khác thì hay lắm hả? Nếu không phải Lý Tổng rộng lượng, không muốn truy cứu mày, tao xem mày sẽ bị xử lí như thế nào!”  

 

Trần Tuấn Nghị bị một cái tát của bố mình đánh cho không nói nên lời, mặc dù quan hệ của cậu ta và Lục Quy Hải rất tốt nhưng đã là lúc này rồi, cũng chỉ có thể để người khác chết thay cho mình thôi.  

 

“Vậy được, đến lúc đó Lý tổng bảo tôi nói thế nào thì tôi cứ nói như thế là được rồi...” Trần Tuấn Nghị bất lực cười gượng.  

 

Trần Hải gật đầu một cách hài lòng.  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng gật đầu một cách hài lòng, sau khi uống hết hai chén trà, hắn nói: “Vậy cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu, cậu chỉ cần ra sức quăng cái tội đó lên đầu Lục Quy Hải thôi. Còn nữa, vốn dĩ cậu ta tính là người gài bẫy người khác, cậu chỉ bóc trần cậu ta mà thôi, cũng không cần có gánh nặng tâm lý gì đâu!”  

 

Khả năng lừa gạt người khác của Tề Đẳng Nhàn thuộc vào loại tuyệt đỉnh hàng đầu, dù sao thì hắn cũng chính là người đã có thể giúp thiếu niên A Bân trực tiếp “tránh khỏi nguy hiểm” mà.  

 

Trần Tuấn Nghị nghe thấy hắn nói như thế thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, đến lúc đó cậu ta bán đứng Lục Quy Hải thì cũng trở thành chuyện đương nhiên mà thôi!  

 

Đợi đến khi ra khỏi Trang sức Trần thị rồi, Long Phi Vũ nói với Tề Đẳng Nhàn: “Ngài mập, ngài thật là tuyệt vời! Tôi bái phục quá, thật là lợi hại...”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Sau này mọi người đều là bạn bè, không cần phải khách sáo như vậy đâu. Cậu cất kĩ cái giấy nợ này đi, đến lúc đó nói không chừng còn phải dùng nó làm bằng chứng nữa, máy chém của thị trưởng Hoàng đã được mài sắc sáng bóng rồi, chỉ là mãi chưa có cơ hội để chém xuống mà thôi.”  

 

“Không thành vấn đề! Ngài mập bảo tôi giữ nó, tôi nhất định sẽ giữ thật cẩn thận!”  

 

“Ấy, ngài mập, anh đã giúp tôi giải quyết chuyện này, trong lòng tôi không còn gánh nặng gì nữa rồi.”  

 

“Nhân tiện hôm nay đang vui vẻ, hay là chúng ta đến trung tâm massage chơi chút đi?”  

 

“Tôi biết một trung tâm massage toàn là các em gái Kiệt Bành, ai nấy đều dịu dàng ân cần, quả thực còn tuyệt vời hơn cả Mikami Yua nữa!”  

 

Long Phi Vũ giơ ngón tay cái lên với Tề Đẳng Nhàn, sau nó nở một nụ cười ám muội.  

 

 

Đàn ông ấy mà, muốn gắn kết quan hệ thì đơn giản lắm, cùng nhau tìm một trung tâm massage để ngâm mình rồi hưởng thụ một đêm là được rồi.  

 

 

Tục ngữ nói cùng nhau đi học, cùng nhau chơi gái, cùng nhau vác súng là gắn kết nhất cũng không phải là không hề có lý.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chậc... Cậu và thiếu niên A Bân có lẽ sẽ có thể làm bạn tốt đấy! Hôm nay thì khỏi đi, sau này tôi gọi cả A Bân đến, chúng ta đi cùng luôn.”  

 

 

“A Bân là ai thế?” Long Phi Vũ hỏi.  

 

 

“Vừa nhìn đã biết cậu không phải là người học rộng hiểu sâu.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng khinh thường.