Hứa Hử vỗ tay thành tiếng để ra lệnh cho cấp dưới mang đến một cái máy tính bảng, sau đó anh ta lại quay sang nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi mỉm cười và nói: “Lý sư phụ à, xin phép được hỏi liệu cậu có tài khoản ngân hàng của nước Thụy không ấy nhỉ?”
Tề Đẳng Nhàn bèn ngay lập tức đưa cho anh ta một tấm thẻ đen, hắn cũng mỉm cười đáp lại: “Tôi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ lâu lắm rồi!”
Khóe miệng của Hứa Hử giật một cái, sau đó anh ta bắt đầu dựa theo số sê ri được ghi trên thẻ để tiến hành quá trình chuyển tiền, và thế là chỉ mới vài phút trôi qua, ba trăm triệu đô la Mỹ đã được chuyển vào bên trong tài khoản ngân hàng của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên rồi nói: “Hứa sư phụ thực sự là một con người rất coi trọng chữ tín, nói là ba trăm triệu đô la Mỹ thì đúng thật là trả ba trăm triệu đô la Mỹ, tôi cảm thấy rất bội phục anh! Nếu đã như vậy thì tôi đây cũng sẽ không giấu giếm làm gì nữa, phương thuốc mà anh đang muốn có đây!”
Tề Đẳng Nhàn vừa nói ra những lời đó vừa giơ tay lục lọi trong túi áo, cuối cùng hắn móc ra một thứ gì đó được bọc lại bằng khăn giấy rồi đưa cho Hứa Hử.
Khi trông thấy phương thuốc hóa giải được chuẩn bị một cách qua loa sơ sài như vậy, ý nghĩ muốn giết chết Tề Đẳng Nhàn của Hứa Hử lại càng thêm sâu đậm!
Anh ta vội nhận lấy gói khăn giấy rồi mở nó ra xem, chỉ thấy bên trong là một đống những viên thuốc hình tròn màu đen xì xì, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì cũng không thể nhận ra rằng bọn chúng đã được làm từ những thành phần gì được.
Có điều Hứa Hử sẽ không nghi ngờ gì về việc liệu Tề Đẳng Nhàn có muốn giết anh ta hay là không, dù sao sau khi trận giao chiến ở võ đường Chiến Thiên ngày hôm đó kết thúc thì đối phương cũng đã để lại một dấu ấn trên người anh ta, hiển nhiên hắn đang muốn cầu tài.
Cũng vì thế nên Hứa Hử không muốn nhiều lời thêm nữa, anh ta ngay lập tức dốc hết tất cả những viên thuốc đó vào trong miệng mình rồi nuốt chửng xuống cổ họng.
Khi chứng kiến cảnh tượng đó, Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy buồn nôn, bản thân hắn bây giờ đã tu luyện công phu đến trình độ ký sinh trùng không thể tồn tại bên trong cơ thể được nữa, đến cả lông tóc cũng không thể rụng ra được, để có thể tạo ra những viên thuốc này cho Hứa Hử thì hai ngày nay hắn đã phải vận dụng hết sức mạnh tinh thần mới có thể ngoáy mũi và tích trữ được một đống những vật thần bí bên trong mũi mình như vậy đấy.
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà sau khi nuốt chửng những viên thuốc kia thì Hứa Hử có cảm giác cả người mình thư thái hơn một ít, sau đó anh ta khẽ cười một tiếng rồi hỏi: “Lý sư phụ à, cậu có muốn bán luôn cả cái nhẫn mà cậu đang đeo trên tay không? Tôi nguyện ý trả tiền để mua lại cái nhẫn đó.”
“Ồ? Không phải là tất cả số tài sản của anh cộng lại cũng chỉ trị giá có ba trăm triệu đô la Mỹ thôi sao? Không lẽ anh vẫn còn giấu một chút của cải riêng nữa à? Anh có thể trả thêm được bao nhiêu tiền thì cứ nói cho tôi, rồi tôi sẽ bán lại cho anh!” Tề Đẳng Nhàn không tốn công dài dòng với Hứa Hử nữa, hắn tháo nhẫn ra rồi đập nó xuống mặt bàn.
Hứa Hử bèn giơ tay muốn cầm lấy cái nhẫn, nhưng không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại một lần nữa xỏ nhẫn vào ngón tay của bản thân rồi mỉm cười và nói: “Anh cứ đưa tiền cho tôi trước đi rồi sau đó tôi sẽ đưa nhẫn cho anh.”
Hứa Hử lập tức nở một nụ cười lạnh lẽo, biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta trở nên dữ tợn, anh ta đứng phắt dậy khỏi ghế rồi nói: “Chỉ bằng một thằng nghèo hèn như mày mà cũng muốn đòi tiền của tao sao? Ban nãy mày đã lấy mất của tao ba trăm triệu đô la Mỹ, bây giờ thì mày hãy nhả ra sạch sẽ cho tao, không được phép thiếu một xu một cắc nào hết, nếu không thì ngay cả chết mày cũng sẽ không được chết toàn thây đâu!”
“Số tiền đó, tao muốn lấy lại, cái nhẫn này, tao cũng muốn có! Còn mày thì chỉ cần ngoan ngoãn đi chết là được rồi!”
Trong lúc Hứa Hử thốt ra những lời nói đó, bỗng nhiên có khoảng hơn hai mươi người thò mặt ra từ trong những góc tối của quán ăn, mỗi người bọn họ cầm trong tay một khẩu súng trường và nhắm thẳng họng súng về phía Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên ghế.
Vậy nhưng Tề Đẳng Nhàn lại chỉ mỉm cười rồi nói: “Anh thử nhìn xem vết bàn tay in dấu trên ngực anh đã biến mất chưa, rồi hẵng quyết định nên dùng giọng điệu nào để nói chuyện với tôi cũng chưa muộn đâu mà?”
Nghe xong những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói, Hứa Hử cau mày cởi cúc áo ra rồi nhìn xuống ngực mình, chỉ thấy dấu tay kia có màu đỏ tươi rực rỡ không gì sánh được, nó căn bản chưa từng biến mất!
“Thằng chó chết khốn nạn kia, con mẹ nó mày dám giỡn mặt với tao à? Thế thì rốt cuộc cái thứ mà tao vừa mới ăn là gì hả!” Hứa Hử không nhịn được mà quát lên bằng giọng hết sức giận dữ.
“Cứt mũi đấy!” Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nghiêm mặt lại không cười nữa, giọng điệu của hắn cũng trở nên cực kỳ nghiêm trang.
Nghe xong những lời nói đó, Hứa Hử suýt chút nữa thì tức giận đến nỗi ngất xỉu tại chỗ!
Một nhân vật tai to mặt lớn như bản thân mà lại bị người ta lừa ăn một đống cứt mũi hay sao? Nói đùa cái gì vậy!
Cả người Hứa Hử run lên bần bật, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày khôn hồn thì mau lấy phương thuốc hóa giải thật ra đây cho tao, nếu không thì tao sẽ cho mày chết ở ngay chỗ này đấy!”
Tề Đẳng Nhàn thì lại chỉ thở dài rồi nói: “Cho dù cái tên Sở Vô Đạo đó là hạng người khốn kiếp nhưng dù sao thì anh ta cũng được người khác ca tụng bằng hai chữ anh hùng cơ mà nhỉ, thật không thể hiểu nổi tại sao trong số các thuộc hạ của anh ta lại có lẫn vào một tên rác rưởi như anh cơ chứ?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Hứa Hử trở nên cứng đờ, sắc mặt của anh ta cũng nhanh chóng biến thành màu đen sì như đít nồi vậy.