Kết quả thì sao, dĩ nhiên là cô ta bị Tề Đẳng Nhàn xử lý ngược lại rồi, nghĩa là bị đè lên giường dạy dỗ lại một lượt ấy.
“Cô có sai hay không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Advertisement
“Không sai!” Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi.
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, lại có thêm ba tiếng bốp bốp bốp vang lên, sau đó hắn lại hỏi: “Cô có sai hay không?!”
Cuối cùng Từ Ngạo Tuyết cũng không thể chịu đựng được nữa, cô ta nghẹn ngào nói: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa! Cái tên vô liêm sỉ này, anh đừng có mà đánh nữa, xuống tay mạnh chết đi được!”
Advertisement
Cả người Từ Ngạo Tuyết bị đè lên giường như một con đà điểu, bàn tay của Tề Đẳng Nhàn bóp chặt đằng sau gáy cô ta, ép cô ta phải chổng mông lên thật cao, mỗi lần đánh là hắn lại hạ xuống một cái tát vang dội.
Mấy cái tát mà Tề Đẳng Nhàn hạ xuống đều không hề nhẹ nhàng một chút nào, thậm chí Từ Ngạo Tuyết còn phải rơi nước mắt lã chã.
Thấy Từ Ngạo Tuyết rốt cuộc cũng đã chịu nhận sai, Tề Đẳng Nhàn bèn thả cô ta ra rồi cười tủm tỉm và nói: “Cô thấy chưa, tốt nhất là cô không nên ương ngạnh chống lại tôi thì tốt hơn, bởi vì cô không thể làm gì được tôi đâu!”
Từ Ngạo Tuyết cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa giận dữ muốn chết đi được, cô ta không ngờ là cái tên khốn kiếp này lại nhỏ mọn như vậy, mà càng không thể nào ngờ được rằng quả lựu đạn ban nãy thì ra cũng chỉ là hàng giả.
“Cái tên nhà anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, tôi nguyền rủa anh sáng sớm đi ra đường bị xe cán chết luôn đi!” Từ Ngạo Tuyết đứng dậy, cô ta cảm thấy đau đến nỗi liên tục hít vào thở ra, giơ tay lau lau nước mắt.
Vậy nhưng Tề Đẳng Nhàn lại chỉ mỉm cười, hắn thích nhất là cái cảm giác đứng nhìn Từ Ngạo Tuyết tỏ ra bất lực như thế này đấy, đầu tiên là khiến cho cô ta tức giận, sau đó khiến cho cô ta muốn phản kháng lại hắn, cuối cùng tự tay dập tắt mọi hy vọng phản kháng trong lòng cô ta.
Tề Đẳng Nhàn nói với cô ta: “Tôi còn tưởng là cô thực sự không sợ chết chứ, thì ra cô vẫn rất nhát gan!”
Khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết chuyển thành màu đen như đít nồi, cô ta lạnh lùng nói: “Ai mà thèm chết chung một chỗ với cái loại người như anh cơ chứ? Đối với tôi mà nói, phải đi chết cùng với một người như anh thì nhục nhã không gì tả nổi!”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói: “Thôi cô bớt nói vài câu đi, rốt cuộc là cô có còn muốn lên máy bay nữa hay không vậy?”
Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà đáp lại: “Nếu như không phải tại cái tên khốn nạn cặn bã nhà anh thì chắc chắn bây giờ tôi đã có mặt ở sân bay rồi đấy?!”
Tề Đẳng Nhàn cũng không có hứng thú nói nhảm với Từ Ngạo Tuyết thêm nữa, hắn đưa cô ta rời khỏi khách sạn rồi đi tới sân bay, chú ý bảo vệ cô ta trong suốt quãng đường.
Bây giờ có không ít người muốn lấy cái mạng quèn của Từ Ngạo Tuyết, dĩ nhiên là Tề Đẳng Nhàn phải bảo vệ người yêu cũ của hắn rồi.
“Tôi đã liên hệ với nhà họ Lôi, một lát nữa bọn họ sẽ cử người đi qua đây.” Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Từ Ngạo Tuyết rồi nói.
“Nếu như có người của nhà họ Lôi đứng ra thì Quý Khải và Tạ Thiên Bảo cũng chẳng là cái thá gì hết.” Từ Ngạo Tuyết nói với sắc mặt vô cùng bình tĩnh, có điều cô ta vẫn cảm thấy mông của mình đau rát, đến cả tư thế ngồi trên ghế cũng có chút không được tự nhiên.
Cô ta quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Có điều tôi đang muốn hỏi anh một chuyện này đây, hôm qua anh nói là anh muốn bắt cóc Quý Khải phải không, cái đó là sự thật à?”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Tại sao lại không cơ chứ, đằng nào tôi cũng sắp trở thành phần tử khủng bố rồi còn gì! Hơn nữa ngày hôm qua Quý Khải còn nói là muốn gọi người đến chém chết tôi, tôi nhất định sẽ không để bản thân phải chịu thiệt thòi đâu.”
Từ Ngạo Tuyết oán thầm trong lòng một câu, chịu thiệt thòi cơ à? Con mẹ nó, rõ ràng là hai người Quý Khải và Tạ Thiên Bảo đã bị cái tên này dùng lựu đạn giả để dọa cho chết khiếp ấy chứ!
Cuối cùng bọn họ còn gọi cả cảnh sát trưởng Hoắc Đa của thành phố Hương Sơn ra mặt xử lý, kết quả là Hoắc Đa mang theo nhiều cảnh sát như vậy, tất cả đều được trang bị đầy đủ súng ống đạn dược, vậy mà bọn họ lại phát hiện rằng những quả lựu đạn đó lại là hàng giả…
Chuyện này chỉ cần nhớ đến thôi cũng đủ để cảm thấy buồn cười.