Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1325: Tôi còn phải bán cho Wahid!” 




Từ Ngạo Tuyết cười tươi như hoa lộ ra hai núm đồng tiền, nói: "Sao tôi có thể có thủ đoạn xấu xa gì sau lưng anh được? Anh là người đàn ông của tôi mà! ”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn khinh thường cười một tiếng, Từ Ngạo Tuyết này, giờ đúng là thiếu thanh cao so với ngày xưa, làm cho hắn cảm thấy tình thú của mình giảm xuống gấp đôi.     

 

Hắn vẫn thích nhìn vẻ mặt thanh cao ngạo mạn của Từ Ngạo Tuyết, rõ ràng sảng khoái muốn chết, nhưng hết lần đến lần khác hắn lại phải nghiến răng nghiến lợi.   

 

Mọi người ăn cơm xong ở nhà họ Lôi, đang chuẩn bị xin phép rời đi.   

 

"Tề tiên sinh, cậu nhất định phải ở lại nhà họ Lôi mấy ngày chứ!" Lôi Thiên Tứ thấy Tề Đẳng Nhàn cũng muốn đi, lập tức gọi hắn lại.   

 

"Ông không cần phải nóng vội như vậy, hôm nào tôi chả tới đây đi dạo một vòng, cũng đâu có khác nhau là bao. Tôn tiên sinh, ông hãy ở lại chỗ này để khám bệnh cho hai vị thiếu gia nhà họ Lôi đi!" Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười với Lôi Thiên Tứ, sau đó lại phân phó Tôn Thanh Huyền một chút.     

 

"Được rồi." Lôi Thiên Tứ nghe hắn nói như vậy, cũng chỉ đành yên lặng gật đầu.   

 

Từ Ngạo Tuyết đã nhanh chân rời đi, để tránh bị tên đàn ông nhỏ nhen đó trả thù cô ta, thoáng cái cô ta đã lên xe, sau đó khởi động xe chuẩn bị rời đi ngay.  

 

Nhưng từ trong gương chiếu hậu cô ta đã thấy Tề Đẳng Nhàn đang chạy tới đây, không nói lời nào, cô ta lập tức nổ máy, buông tay phanh, đạp chân ga, lưu loát thực hiện mọi động tác!   

 

Nhưng đúng lúc này, Tề Đẳng Nhàn đột nhiên tăng tốc, hai chân đạp trên mặt đất, cột sống bắt đầu khởi động, thân hình như rồng, trong chớp mắt đã đuổi đến.   

 

Cảnh tượng này, làm tất cả mọi người đứng phía sau đều trợn tròn hai mắt há miệng.   

 

Lôi Thiên Tứ nói: “Chẳng trách Ngô đại sư lại nói cậu ta có thể so với Đạo gia chân nhân thời cổ đại, thì ra, công phu này thật sự đã đạt đến cảnh giới cao như vậy, quả là không tầm thường!”  

 

Từ Ngạo Tuyết thấy Tề Đẳng Nhàn đuổi theo, vô cùng kích động, vội vàng nhả ga một chút, sau đó lại giẫm mạnh xuống!   

 

Nhưng chỉ trong nháy mắt, thân ảnh của Tề Đẳng Nhàn đã vọt tới cạnh xe, sau đó hắn đưa tay treo qua cửa sổ, cơ thể hắn nhanh nhẹn, chớp mắt đã chui vào trong.   

 

Mặt Từ Ngạo Tuyết trắng bệch, lái xe chạy cũng không thể thoát khỏi hắn sao?   

 

Bất cẩn quá, không có cách… Không phải chứ, lại quên không có đóng cửa sổ!  

 

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Tôi còn chưa lên xe, sao cô lại sốt ruột như vậy? Đều là người yêu cũ với nhau cả, không phải nên chờ tôi sao?”  

 

Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết âm trầm, nói: "Người yêu cũ gì chứ, tôi không nhận! Ngoài ra, xin vui lòng ra khỏi xe, anh không được đi theo tôi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Hôm nay cô cõng tôi đến trộm tháp nhưng lại rút củi đáy nồi, chuyện này chúng ta phải từ từ tính sổ. Lô thuốc của cô, tôi không đưa, hơn nữa, tôi còn phải bán cho Wahid!”   

 

Wahid, chính là quân phiệt đã trở mặt với Từ Ngạo Tuyết, con trai ông ta dám đùa giỡn tình cảm với Từ Ngạo Tuyết, kết quả lại bị một đám nhị thế tổ giết chết, trên người có hơn mười phát súng, hắn ta bị đạn bắn đến mức chỉ còn đống thịt nát ở đầu đường.     

 

Quan trọng là, lực lượng của quân phiệt này không nhỏ, sau lưng còn có kim chủ nâng đỡ, dưới trướng còn có rất nhiều thuộc hạ và vũ khí.   

 

Nếu Tề Đẳng Nhàn thật sự bán thuốc cho Wahid, vậy thì Từ Ngạo Tuyết đúng là đang ngồi trên đống lửa, những thế lực quân phiệt có quan hệ tốt với cô ta, hơn phân nửa đã không còn giao hữu nữa.   

"Tên họ Tề kia, rốt cuộc anh muốn gì?!" Từ Ngạo Tuyết trừng mắt, tức giận nói.   

 

 

"Tôi muốn hỏi cô một câu! Nếu cô trả lời tốt, tôi sẽ tha thứ cho cô." Tề Đẳng Nhàn lại nói.   

 

 

Từ Ngạo Tuyết tức muốn chết, hận không thể đạp chân ga đưa xe xuống vách núi, hai người cùng đồng quy vu tận!  

 

 

Nhưng cô ta vẫn cắn răng, nói: "Được, anh cứ hỏi!"  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tài nguyên thiên nhiên lớn nhất ở Nam Dương là gì?"  

 

 

"Cao su!" Từ Ngạo Tuyết nhíu mày, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại hỏi một câu hỏi đơn giản như vậy.