Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1241: “Anh là bác sĩ đúng không ạ?”




 

 “Bút chì cái gì, tôi không hiểu gì cả!” Tề Đẳng Nhàn trả lời.  

 

“Đừng có làm bộ làm tịch ở đây nữa đi! Anh có thể thay đổi ngoại hình, thậm chí là cả giọng nói của mình, nhưng có một thứ khí chất mà anh không thể nào thay đổi được đâu, có hiểu chưa hả?” Hướng Đông Tình cười khẩy và nói.  

 

“Chắc chắn là tinh thần hiệp sĩ, tâm huyết và sự nghĩa khí! Những thứ này đều là đánh giá mà Sở Vô Đạo dành cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn ưỡn ngực kiêu hãnh và lớn tiếng trả lời.  

 

“Sai rồi, là sự lẳng lơ!” Hướng Đông Tình giơ tay ra nắm lấy cà vạt của Tề Đẳng Nhàn: “Dám ăn trộm bút chì của tôi à, có phải anh chán sống rồi hay không?”  

  Advertisement

Tề Đẳng Nhàn lại nhìn mái tóc dài đến ngang vai của Hướng Đông Tình và nói với vẻ thâm tình: “Đẹp quá!”  

 

Nhan sắc của Hướng Đông Tình vốn đã thuộc vào loại đỉnh cao rồi, khi không quấn chiếc búi tóc cổ hủ và để mặc cho mái tóc đen xõa thẳng ra, trông cô ta rất giống nữ chính với mái tóc thẳng đen dài trong tiểu thuyết ngôn tình.  

 

Hướng Đông Tình sững sờ một lúc, sắc mặt bỗng chốc có hơi đỏ lên, cô ta nói: “Nói cái quần què gì thế?”  

  Advertisement

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi đang nói dáng vẻ khi không dùng bút chì để búi tóc của cô trông rất đẹp, khi nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy vô cùng say mê và yêu thích!”  

 

Hướng Đông Tình nheo mắt lại, trong mắt mang theo một chút lạnh lẽo, cô ta nói: “Anh bớt ở đây đánh trống lảng với tôi đi, không có tác dụng gì đâu, mau chóng trả cây bút chì đó lại cho tôi, nếu không thì tôi nhất định sẽ hành chết anh!”  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu và nói: “Tôi đã để lại giấy note cho cô rồi mà, ở trên đó đã viết rất rõ ràng rồi. Muốn tôi trả nó lại cho cô à, cũng được thôi, cơ mà chắc chắn không phải là bây giờ!”  

 

Hướng Đông Tình lạnh lùng nói: “Anh lấy trộm đồ của tôi mà ăn nói cũng lý lẽ phết đấy nhỉ?”  

 

Tề Đẳng Nhàn tiện tay tháo chiếc cà vạt mà cô ta đang nắm lấy của mình ra và nói: “Được rồi, đừng có làm mấy cái trò bá đạo tổng tài ở trước mặt tôi nữa, trừ phi cô thực sự muốn dồn tôi vào chân tường.”  

 

Hướng Đông Tình suýt chút nữa đã bị tên đàn ông chó má này làm cho tức đến mức ngất đi.  

 

Với cái bộ dạng tai to mặt lớn này thì có người con gái nào thèm đâu chứ?  

 

“Việc anh tự tiện hành động đã làm rối loạn rất nhiều kế hoạch của tôi!” Hướng Đông Tình nói với vẻ khó chịu.  

 

“Có một số chuyện tôi bắt buộc phải làm, nếu như cô cũng đối mặt với nguy hiểm như vậy thì tôi cũng sẽ đứng ra vì cô thôi.” Tề Đẳng Nhàn lại nói với vẻ ngay thẳng.  

 

Hướng Đông Tình nghe thấy vậy thì lại bỗng chốc ngây người và cảm thấy câu nói này thực ra cũng có chút ấm áp.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được rồi, tôi vẫn sẽ cầm cây bút chì đó, đợi đến khi thời cơ chín muồi thì tôi sẽ trả lại cho cô.”  

 

Hướng Đông Tình bày ra vẻ mặt không vui và vẫn định nói thêm gì đó.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại cười nói: “Sau khi chú Phúc đi thì cô lại bớt đi thứ để vương vấn rồi. Tôi cầm cây bút chì của cô, ít nhất cũng có thể khiến cho cô có thêm một chút vương vấn, cho dù sự vương vấn đó dành cho cây bút chì hay cho bản thân tôi cũng đều được cả... Chí ít thì cũng sẽ không khiến cho cô phải trống rỗng trong lòng rồi chỉ có thể phàn nàn với nấm mồ.”  

 

Hướng Đông Tình lại lạnh lùng hừ một tiếng và nói: “Ai thèm vương vấn cái thứ người như anh chứ? Tôi còn sợ mỗi khi nghĩ đến anh là máu lại dồn lên não đó.”  

 

“Nghĩ đến tôi khiến cho cô tức giận cũng được thôi, dù sao thì con người cũng không phải máy móc, hỷ nộ ái ố là những cảm xúc bắt buộc phải có mà!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.  

 

“Vậy cho nên... Nói nhiều như thế rồi, cây bút chì của tôi đâu? Có phải anh đã làm mất nó rồi hay không?” Hướng Đông Tình cau mày nói.  

“Ở đây nè.” Tề Đẳng Nhàn tiện tay móc cây bút chì đã ở bên cạnh Hướng Đông Tình nhiều năm ra và lắc lư nó ở trước mặt cô ta.  

 

 

Hướng Đông Tình theo bản năng muốn giơ tay ra để bắt lấy nó nhưng lại bị Tề Đẳng Nhàn thu tay lại trước nên đã không bắt được.  

 

 

“Đây là thẻ ra vào của Vân Đỉnh Thiên Cung, cô giúp tôi bảo quản nó trước, còn tôi thì sẽ thay cô bảo quản cây bút chì này.”  

 

 

“Nếu như tôi làm mất cây bút chì này thì cô cũng không cần phải trả thẻ ra vào cho tôi nữa.”  

 

 

“Cuộc giao dịch này đối với cô mà nói thì cũng hời phết đấy chứ nhỉ?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và hỏi, đồng thời nhét tấm thẻ ra vào mới toanh vừa mới lấy được vào trong tay của Hướng Đông Tình.