Phản ứng đầu tiên của Đồ Tể chính là không thể tin được, phản ứng thứ hai mới là hoảng sợ!
“Hiện tại ông có còn cảm thấy là ông thì ông cũng có thể chịu được hay không?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi, duỗi tay vỗ vỗ trên cái mặt béo của Đồ Tể.
Đồ Tể hít sâu vào một hơi, nói: “Nhị đương gia, công lực này của cậu sợ là sắp đuổi kịp cả Đại đương gia luôn rồi đi?”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu nói: “Sau trận chiến với Hồng Thiên Đô lúc đó thì đã sờ tới được bình cảnh, sau đó thì thuận lý thành chương nắm giữ được huyền bí thấy thần không xấu.”
Phải qua một lúc lâu sau Đồ Tể mới miễn cưỡng bò dậy được từ trên mặt đất, cảm giác hai chân vẫn còn tê tê thì nói: “Như vậy xem ra người da trắng kia đích xác cực kỳ lợi hại, hơn phân nửa cũng là cao thủ thấy thần!”
Một kích toàn lực vừa rồi kia của Tề Đẳng Nhàn đã khiến ông khắc sâu cảm nhận được lực lượng ở trong đó.
Tề Đẳng Nhàn triển khai tư thế, sau đó lại bật hơi điều tức bùng nổ toàn lực đánh một kích kia xuống, cho dù có là cao thủ đứng đầu đan kính thì cũng đều sẽ bị đánh tới mức quỳ gối xuống.
Huống hồ gì Đồ Tể còn chưa đạt tới được trình độ đó.
Hàn huyên với Đồ Tể chưa được vài câu thì điện thoại của Tề Đẳng Nhàn đã bị hai người Gusinsky và Vinogradov trước sau gọi tới.
Bọn họ đều tới tìm Tề Đẳng Nhàn để xác định lại chuyện này, hỏi xem có phải do hắn đập chết Jimmy hay không….
Tề Đẳng Nhàn đối mặt với mấy câu hỏi ý này đó cũng chỉ có thể luôn miệng thừa nhận, không có cách nào mà, do lão cha của mình đánh chết người, nếu không chẳng nhẽ lại để lão cha cũng lâm vào khốn cảnh một bước đi không nổi sao?
Tiếp xong mấy cuộc điện thoại thì Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy có chút phiền, đầu có hơi đau.
“Hiện giờ anh biết lớn chuyện rồi hả? Lúc đó xuống tay sao anh không tự mình suy xét lại một chút!’ Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói một câu.
“Nếu chuyện này đã xảy ra rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa làm gì.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đáp, nhìn qua chính là bộ dáng chẳng hề để ý tới.
Trần Ngư thở dài nói: “Vượt qua vạn dặm giết người, chém đầu gia tộc Thượng Quan đúng thật là rất uy phong khí phách, cũng quyết đoán mười phần. Nhưng khuyết điểm duy nhất chính là anh giết chết người không nên giết!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô cứ xử lý mọi chuyện đầu đuôi sạch sẽ đi, tôi bên này cô cứ yên tâm, tuyệt đối ngậm chặt miệng không đề cập chữ nào liên quan tới Trần gia đâu.”
Đồ Tể bỗng nhiên cười hì hì xen mồm vào, nói: “Nhị đương gia, có chuyện này tôi quên nói cho cậu, mấy ngày nay cậu đi nước Mỹ bên kia, Chu Quang Vinh có tới tìm tôi.”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì đôi mắt hơi híp lại mang theo một chút sát ý.
Mà sát ý này đương nhiên là nhắm vào Đồ Tể.
Trần Ngư nghe thấy lời Đồ Tể nói thì ngẩn ra một lúc, sau đó trong lòng cũng tạc mao lên.
“Hắc, tên mập chết tiệt này, cái bàn tính này của ông cũng tinh tế đấy! Vừa rồi nếu tôi không đánh cho ông ngã trên mặt đất thì có phải ông định chuẩn bị phản bội tôi hay không?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm duỗi tay vuốt cái đầu chó của Đồ Tể, hỏi một câu.
Đồ Tể nói: “Nào có nào có, tôi đối với Nhị đương gia vẫn luôn trung thành và tận tâm!”
Lời nói “Trung thành và tận tâm” này của Đồ Tể chẳng khác nào như chó đang nói “Tôi nhất định sẽ không ăn cứt” vậy, đều không đáng tin giống nhau, loại người từ nhỏ đã lăn lê bò lết ở hoàn cảnh như vậy như ông ta có rất nhiều tâm tư nhỏ, nhưng nếu không có nhiều tâm tư nhỏ như vậy thì không thể nào sống thọ được cho tới bây giờ.
“Sau khi Thượng Quan Kinh Đào bị cậu giết chết, tôi chỉnh hợp lại đội quân của hai nhà Mạc Khang và Khải Hoàn thì ông ta tìm tới cửa, nói là muốn hợp tác với tôi, còn có thể cho tôi các loại tài nguyên và vũ khí mà tôi muốn.” Đồ Tể nói.
Tề Đẳng Nhàn một bên vuốt ve đầu chó của Đồ Tể, một bên cười lạnh nói: “Không nghĩ tới Chu Quang Vinh này lại hào phóng như vậy đấy?”
Đồ Tể nói: “Vì ổn định ông ta nên tôi đã đồng ý với ông ta rồi!”
Hôm nay, nếu không phải Tề Đẳng Nhàn phô bày ra vũ lực cá nhân tuyệt đối cường đại thì chỉ sợ Đồ Tể sẽ không bao giờ nói ra chuyện này với hắn.