Đồ Tể nói: “Thật ra thì tôi đã từng nghe nói qua về việc nọ….CIA của nước Mỹ có một bộ phận gọi là cái gì mà “DS”, tụ tập tất cả tinh anh trong tinh anh trên thế giới, nghe đồn thủ lĩnh của bọn họ là người mạnh nhất trên thế giới này.”
“CHỉ là khi đó tôi cũng không để tâm lắm, chỉ nghe rồi cười nhạo thôi, dù sao nước Mỹ bên đó cũng rất thích khoác lác mà, cái gì cũng quảng cáo rùm beng lên chính mình là đệ nhất thế giới.”
“Hiện tại nghĩ lại thì có phải cậu đụng Đồ Tển thủ lĩnh đó rồi hay không?”
Trần Ngư nhướng mày, nói: “DS, Chúng Thần?” Sao tôi chưa từng nghe nói tới nó thế?”
Đồ Tể nói: “Đây là một tổ chức bí ẩn, tôi cũng chỉ nghe phong thanh từ mấy tin tức vỉa hè thôi, còn việc này có phải sự thật hay không thì lại là cách nói khác.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Nói người này là người mạnh nhất thế giới thì cũng không hẳn hoàn toàn là thổi phồng lên đâu. Võ công của người này ít nhất cũng phải tới cảnh giới bất khả chiến bại rồi, hắn ta tiếp nhận một quyền dùng toàn bộ sức lực của tôi mà không những không bị làm sao, ngược lại là tôi còn bị đẩy lùi thì có thể thấy được công lực thâm hậu ra sao.”
Đồ Tể ngeh răng cười: “Nhị đương gia, cậu đừng thổi phồng lên nữa, để Đại đương gia nghe được lại không treo ngài lên đánh chắc? Nhận của cậu một quyền mà thôi, cũng có gì khó đâu, là tôi thì tôi cũng làm được!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Ồ? Nếu không thì thử xem?”
Đồ Tể nói: “Thử xem thì thử! Chỉ là chúng ta nên đánh cược cái gì đó mới kích thích.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được đấy!”
“Nếu cậu không lật đổ được tôi trong một quyền toàn lực thì coi như tôi thắng, sau đó cũng không được đánh thêm nữa.”
“Hơn nữa, cậu cũng phải thành thành thật thật bị tôi kéo tới quân doanh treo lên ba tiếng đồng hồ.”
Trong ánh mắt của Đồ Tể lập lòe hung quang, cảm thấy thời điểm để mình báo thù cuối cùng cũng tới rồi.
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi gật đầu, nói: “Có thể, vậy ông đã chuẩn bị tốt chưa?”
Trần Ngư ở một bên xem không biết nên nói gì, đây là người nào vậy chứ….Mới vừa đánh chết một người khó giải quyết xong, lúc này lại giống như không có việc gì cả tiếp tục bàn luận nữa hả?
“Tới!” Đồ Tể không nói hai lời, đột nhiên triển khai một bộ ngựa ngồi xổm xuống, dồn khí vào đan điền.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này thì hai mắt hơi nhướng lên, cái tên mập chết tiệt này, công lực có tiến bộ, luyện tới đan kính, khó trách lại dám kiêu ngạo như vậy, muốn báo thù!
Chân phải của hắn bước lên phía trước chà xát, triển khai “Ba kiểu chữ”, sau đó hít vào một hơi thật sâu, trong bụng phát ra âm thanh tiếng ếch kêu, hơn nữa trong lòng bàn tay cũng bắt đầu sung huyết….
Đây là phối hợp giữa “Bạo Kim Đan” và câu thiềm kính!
Trần Ngư ngay lúc này lại lùi về một bên, cái chuyện bị dọa tới nỗi muốn tiểu ra quần này cô không nghĩ muốn trải nghiệm lại thêm lần nữa đâu.
Tề Đẳng Nhàn một khi ra chiêu có thể mang tới cho cô một loại khí chất nghiễm nhiên không thể xâm phạm, tựa như thiên thần.
“Tới đây!” Đồ Tể cười dữ tợn nói.
Mũi chân của Tề Đẳng Nhàn di trên mặt đất một chút, cả người lập tức nhanh như điện hướng về phía Đồ Tể, hai chân luân phiên nhau, tốc độ cực kỳ nhanh khiến toàn bộ cát bụi trong sân cũng phải bay lên!
Hắn vừa tới khu vực phụ cận thì nhấc tay phải lên, một quyền dùng toàn lực lập tức hạ xuống từ trên đỉnh trán của Đồ Tể hạ xuống!
Vì phách quyền là chiêu thức nhập môn cơ bản trong quyền pháp hình ý, phàm là luyện hình ý thì đều phải luyện phách quyền cho nhuần nhuyễn đã.
Đồ Tể kêu rên một tiếng, dùng lại chiêu thức khi Tề Đẳng Nhàn gặp được người da trắng Clark lúc ở nước Mỹ kia, tay phải rũ xuống đất sau đó kéo một cái, nắm tay hướng về không trung đánh tới!
“Đây là chiêu thức “Trùng Thiên Pháo” trong Thái Cực Quyền.
Nắm tay va chạm, sắc mặt của Đồ Tể trắng bệch trong nháy mắt, dữ tợn trên mặt đều đang điên cuồng run rẩy.