Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1136: “Đẩy cửa sổ nhìn trăng”.




 

 Xem ra tên Đan Liệt này có thể trở thành một trong tam hùng của Tập đoàn  n Đặc cũng không phải là không có lý do.  

 

Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn có thể biết võ công của Đan Liệt không hề yếu, hơn nữa hắn ta còn là cao thủ ở trình độ nào đó.  

 

Tuy nhiên, đối với Tề Đẳng Nhàn, dù cao thủ có mạnh mẽ đến đâu, hắn ta cũng chẳng khác gì gà vườn chó xóm mà thôi.  

 

Huống chi, Đan Liệt này bán mạng làm việc cho tập đoàn phạm tội, dù tài giỏi đến đâu cũng không thể luyện công phu thật tốt, bởi vì hắn ta đã định sẵn là không có tinh thần của một cao thủ hàng đầu.  

  Advertisement

Khi Tề Bất Ngữ dạy Tề Đẳng Nhàn quyền pháp, điều đầu tiên ông ấy chú ý đến là rèn luyện tinh thần, thứ hai mới là phương pháp huấn luyện.  

 

Đây chính là lý do tại sao sau khi Dương Quan Quan bắt đầu nhập môn, luôn nói rằng quyền pháp của Tề Đẳng Nhàn là "bất khả chiến bại", do tâm tính của anh như thế nên mỗi một quyền đánh ra đều mang theo sức mạnh vô dịch, tự tin quét ngang thiên hạ!  

 

"Đây là lần đầu tiên tao thấy có người Hoa quốc dám phô diễn thực lực trên đất của chúng ta. Đúng vậy, mày rất can đảm." Đan Liệt nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói.  

 

"Nói đi, mày muốn chết như thế nào?"  

 

"Vì lòng dũng cảm của mày, tao sẽ cho mày một cơ hội lựa chọn cách chết."  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi bật cười, bọn Nghiêm Mộc Long và Tạ Cuồng Long liên thủ cũng không dám nói ra những lời điên cuồng như vậy trước mặt anh.  

 

Không nói đến thuộc hạ của Đan Liệt, ngay cả người dân địa phương cũng nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt giễu cợt và xem trò vui.  

 

Trong số đó có rất nhiều người Hoa Quốc di cư tới đây.  

 

Trong mắt bọn họ, ở Quang Dương mà xúc phạm những người như Đan Liệt tức là chỉ có một con đường chết, bọn họ chỉ muốn xem chết như thế nào.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Em trai nhỏ của mày ép mua bán, một viên nguyên thạch mà đòi chúng tao những 6 triệu, có phải là quá vô lý không?”  

 

Đan Liệt lắc đầu nói: "Nói lý ư? Chỉ có kẻ yếu mới nói lý!"  

 

"Mày muốn có lý phải không? Đến đánh tao đi, tao sẽ cho mày một cơ hội để nói lý."  

 

“Thua thì tao sẽ lấy hai quả thận của mày.”  

 

Hắn ta vừa dứt, chân phải của Tề Đẳng Nhàn đã dẫm mạnh trên mặt đất!  

 

Một tiếng nổ lớn vang lên, sàn bê tông trực tiếp nổ tung, những khối xi măng lớn bị chấn động bay loạn khắp nơi.  

 

Trần Ngư ở bên cạnh có cảm nhận trực quan nhất, lúc này cô bị mù hai mắt, điếc cả hai tai, cô chỉ cảm thấy toàn bộ ý thức của mình đã bị tước đoạt trong khoảnh khắc Tề Đẳng Nhàn dậm chân.  

 

Điều khiến cô cảm thấy đáng sợ hơn chính là khí thế và khí chất kia. Loại cảm giác này, không phải người nào cũng có được! Cứ như thể cô đứng trước một bức tượng Phật cao 100 mét và ngước nhìn lên trên, giống như một con kiến ​​đang nhìn một vị thần.  

 

Cô thậm chí còn cảm thấy gần như không thể kiểm soát được việc muốn đi tiểu!  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn dậm chân, toàn thân bay vút đi như tên lửa, trong mắt anh, khoảng cách bảy tám mét không khác gì một bước của người bình thường.  

 

“Đây là một đại cao thủ!” trong lòng Đan Liệt lập tức run lên, biết lần này mình gặp phải một đối thủ khó nhằn, có lẽ chính là đối thủ mạnh nhất mà hắn ta từng đối mặt trong đời.  

 

Trong nháy mắt Tề Đẳng Nhàn đã đến trước mặt Đan Liệt, dừng bước, cử động thân thể, vặn hông, giơ tay lên rồi thả nắm đấm xuống!  

 

Một chiêu số đơn giản được thực hiện liền mạch lưu loát nhưng lại mang theo một sức mạnh to lớn mà người phàm không thể diễn tả được.  

Cú đấm này bá đạo như thể Lý Nguyên Bá giơ búa tạ đập xuống, quát mắng trời xanh!  

 

 

Lúc này Đan Liệt cũng dồn hết sức lực, khuỵu gối, hai chân hơi khép vào trong, giơ hai tay trái phải lên, tung ra một chiêu “Đẩy cửa sổ nhìn trăng”.  

 

 

Nếu Tạ Cuồng Long sống lại, nhất định sẽ mắng hắn ta một tiếng ngu xuẩn.  

 

 

Hắn ta mạnh mẽ đỡ lấy quyền kình của Tề Đẳng Nhàn còn bị đánh cho rơi đầy răng xuống đất!  

 

 

Cánh tay Đan Liệt vừa chạm vào nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, sức mạnh nắm đấm của đối phương khủng bố đến mức có vẻ như không giống con người.  

 

 

Hắn ta cảm thấy mình không phải đang chiến đấu với sức người mà đang đối kháng với khoa học kỹ thuật, thứ rơi xuống đỉnh đầu không phải nắm tay mà là một phát đạn pháp!