Văn phu nhân nói: “Ngọc tủy của vong phu mỗi ngày ta đều nhìn thấy, làm sao có thể nhận sai? Có một lần ông ấy vô tình đập đầu trúng ngọc tủy, ở chính giữa hai chữ Thượng Hải, có một vết nứt vô cùng nhỏ, ông thử nhìn xem, ngọc tủy này của ông có hay không?”
Giang Sơn Hải cẩn thận nhìn một chút, ngọc tủy trong tay quả nhiên không có vết nứt, chuyện này làm cho chân mày ông ta nhíu chặt lại.
“Đây chẳng qua chỉ là lời nói một phía của bà, không hề có chứng cứ.” Giang Sơn Hải cầm ngọc tủy trong tay, trầm giọng nói.
“Lời của Văn phu nhân tất nhiên không phải lý lẽ từ một phía, bởi vì, ngọc tủy trong tay ông, vốn dĩ chính là giả.” Lúc này Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, đi tới cái ghế kia, trên mặt còn nở nụ cười.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người hắn, mỗi ánh mắt đều vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ, tín vật đà chủ trong tay Giang Sơn Hải, thật sự là đồ giả?
Giang Sơn Hải lạnh lùng nói: “Cậu nói giả thì chính là giả sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, nói: “Ông tiêu tốn hai tỉ mua được từ tay tôi, sao tôi có thể không biết chứ? Bởi vì, đồ thật đang ở chỗ tôi đây này!”
Sau khi nói xong lời này, hắn móc ngọc tủy từ trong túi ra, huơ huơ trước mặt mọi người, nói: “Ông nhìn thử xem, ở chính giữa hai chữ Thượng Hải này, có phải có một cái vết nứt hay không hả?”
Người cách gần Tề Đẳng Nhàn chăm chú nhìn kĩ, quả nhiên là có một vết nứt rất nhỏ, mặc dù rất khó phát hiện, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn có thể thấy rõ.
“Tín vật trong tay Giang tiên sinh, là dùng hai tỉ mua lấy từ tay họ Tề sao?
“Ách… Tiêu tốn hai tỉ để mua một món đồ giả? Cái này cũng quá lừa gạt rồi đó.”
Khóe miệng mọi người đều co quắp, Tề Đẳng Nhàn đây không phải là lừa gạt sao? Cũng không sợ phần mềm chống lừa gạt trong điện thoại di động của Giang Sơn Hải sao?
Sắc mặt Giang Sơn Hải xanh mét trong nháy mắt, cảm giác như trên gáy của mình bị dán hai kí tự “SB” lên vậy.
(“SB” đọc gần giống từ 傻逼 (Shă bī) – ngu ngốc, cũng là cách viết tắt của từ này.)
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói: “Tôi nói rồi, ông không làm cái chức đà chủ này được đâu, bởi vì, tôi mới thật sự là đà chủ Long Môn Thượng Hải!”
Giang Sơn Hải tức giận nói: “Lão đà chủ Văn Dũng Phu chính là chết ở trong tay cậu, cậu làm đà chủ sao, đùa cái gì thế? Mặt mũi của Long Môn Thượng Hải chúng ta để đâu hả?”
Lúc này Văn phu nhân mở miệng nói: “Kia chẳng qua là tin nhảm mà thôi, vong phu cũng không phải chết trong tay Tề đà chủ, mà là chết trong tay tổ chức Huyết Khô Lâu.”
“Chuyện này, ta đã tra rõ ràng rành mạch rồi!”
“Huống hồ Hồng Thiên Đô, thủ lĩnh tổ chức Huyết Khô Lâu, phản bội đất nước của ta là La Hán quốc gia, đã chết dưới tay Tề đà chủ, cũng coi như đã báo được huyết hải thâm thù cho vong phu!”
“Người như vậy, ta cũng muốn hỏi ông, vì sao Tề đà chủ lại không xứng đáng để làm chức đà chủ này?”
Văn phu nhân nói tới nói lui, có tình có lý, dần dần từng bước, trực tiếp đẩy Giang Sơn Hải vào ngõ cụt.
Vào lúc này, sắc mặt đám người nhà họ Dương trở nên khó coi, vẻ mặt của Triệu Man Nhi cũng trở nên căng thẳng, đều không ngờ được, vào thời khắc mấu chốt này, lại phát sinh biến số như vậy…
Tề Đẳng Nhàn đã bước đến trước cái ghế đà chủ, sau đó vừa quay người lại lập tức đặt mông ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, hắn cười một tiếng, nói: “Cái ghế vậy coi vậy mà cũng chẳng thoái mái lắm nhỉ, sao mà tất cả mọi người đều trăm phương ngàn kế muốn ngồi lên đây thế? Thật là khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu mà!”
“To gan, sao mày dám ngồi vào vị trí của tao!” Sau khi Giang Sơn Hải nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống, trong nháy mắt liền nổi cơn thịnh nộ, gân xanh trên gáy cũng đang đập nảy lên, cả khuôn mặt ứ máu trở nên đỏ thẫm.
Tề Đẳng Nhàn hơi ngả người dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, lão thần ở dưới đất đều nhìn hắn.
Giang Sơn Hải thản nhiên nói: “Mày có tín vật chân chính thì đã làm sao? Mau đứng lên khỏi cái ghế cho tao!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi có tín vật, vậy thì chính là đà chủ!”