"Tôi tìm Triệu Mạn Nhi gây rắc rối, cậu cậy mạnh đứng ra làm gì?"
"Cha cậu là ai? Để ông ta tới trước mặt tôi xem ông ta có dám nói giống cậu hay không?"
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn khinh thường quay đầu lại nhìn chàng trai trẻ đang nằm dưới chân cầu thang, bình tĩnh hỏi.
Thanh niên nhà giàu cũng bối rối, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại bạo lực như vậy. Thậm chí còn không hỏi mình đến từ đâu mà đã đá thẳng xuống bậc thang.
Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng lười để ý tới một tên ngốc cậy mạnh đứng ra như vậy, quay đầu nói với Triệu Mạn Nhi: "Mau lên, kiên nhẫn của tôi có hạn."
Triệu Mạn Nhi lạnh lùng nói: "Đi mời chú Huyền đến!"
"Không cần mời, tôi đã tới rồi!"
Lời còn chưa dứt, một giọng nói già nua vang lên.
Advertisement
Một ông già gầy gò, tóc bạc bước tới, trên người mặc áo bành tô, trông như một quý ông sáng chói ngày xưa.
"Chú Huyền, anh Tề đây muốn doanh thu sòng bạc của chúng ta trong một năm, chú nghĩ chúng ta có nên đưa cho anh ta hay không?" Triệu Mạn Nhi hỏi thẳng.
Diệp Tri Huyền nghe xong cười nói: "Doanh thu năm nay khoảng 1,8 tỷ nhỉ? Anh Tề một lần muốn nhiều như vậy, anh không sợ căng mình chết sao?"
Tề Đẳng Nhàn một tay cầm súng, tay kia đút vào túi, cười không nói gì.
Diệp Tri Huyền là thành viên của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo, địa vị không thấp, Triệu Mạn Nhi yêu cầu ông ta ra mặt, điều này tất nhiên cũng rời đi mâu thuẫn, không cần phải chịu áp lực của Tề Đẳng Nhàn nữa.
Tầm ảnh hưởng của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo không giống bình thường. Dù sao cũng là gia khổng lồ kiểm soát một nửa số sòng bạc ở Kinh Đảo!
Diệp Tri Huyền bước đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nhìn anh, bình tĩnh nói: "Sòng bạc này do Diệp gia của chúng tôi và cô Triệu cùng nhau điều hành."
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cho nên?”
Ánh mắt Diệp Tri Huyền lạnh lùng nói: "Cho nên, anh xác định muốn làm như vậy sao? Sẵn sàng trở thành kẻ thù của Diệp gia chúng tôi sao?"
Danh tiếng của Diệp gia Kinh Đảo chắc chắn có thể khiến vô số người sợ hãi.
Lúc trước tổ tiên của Diệp gia đã tập hợp một nhóm cướp hung hãn chạy đến thành phố Hương Sơn để đốt giết đánh cướp, ngay cả những người đứng đầu xã đoàn địa phương cũng không dám ra tay.
Người của Diệp gia mang theo AK47 hoành hành trên đường phố Hương Sơn. Một lời không hợp là có thể sống mái với người cảu sở cảnh sát...
Cũng vào thời điểm đó, Diệp gia đã hoàn thành tích lũy ban đầu bằng thủ đoạn bạo lực, sau đó chuyển đến thành phố Kinh Đảo, đàm phán hợp tác với "Vua cờ bạc", chuyển qua kinh doanh sòng bạc.
"Lúc trước Diệp gia các người không phải dùng súng đến từng nhà cướp sao? Bây giờ trong tay tôi có súng, đừng nói nhảm với tôi nữa." Tề Đẳng Nhàn cười nói.
“Thứ như súng cũng không có giá trị.” Diệp Tri Huyền cười ha ha nói: “Một khẩu súng của anh có thể bắn được bao nhiêu người?”
Vừa nói chuyện, phía sau Diệp Tri Huyền xuất hiện mấy bóng người, mỗi người đều tràn đầy khí huyết, hiển nhiên công lực của bọn họ không hề thấp.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói: “Tôi muốn đánh mười tên!”
"???"
Dương Quan Quan ở bên cạnh có chút ngơ ngác, đây là lúc nào rồi mà anh ta còn cậy mạnh chứ...
Vẻ mặt Triệu Mạn Nhi giễu cợt nói: "Anh Tề, muốn kiếm doanh thu một năm, trước tiên phải vượt qua cửa của chú Huyền đã! Ở trong sòng bạc này, chú Huyền là người quyết định cuối cùng, tôi nói không tính."
Sắc mặt Diệp Tri Huyền đột nhiên trầm xuống, nói: "Người trẻ tuổi, đã nhiều năm như vậy, cũng không có người nào dám tới Diệp gia chúng tôi giật tiền đâu! Hôm nay nếu cậu dám tới, cũng đừng về nữa! Cho dù xuất thân của cậu thế nào, cậu có thân phận gì thì hôm nay cũng phải chết!
Nói xong, thân thể của ông ta đột nhiên chấn động, một cỗ khí tức đáng sợ lập tức dâng lên!
Áo bành tô vốn dĩ bó sát trên người, đột nhiên bị cơ bắp bành trướng của ông ta làm căng phồng, dường như muốn nổ tung.
Bốn cao thủ phía sau Diệp Tri Huyền cũng tản ra tứ phía, vây khốn Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan ở giữa.
Triệu Mạn Nhi cười nói: "Việc này chính là do anh tự chuốc lấy."
Nói xong, cô ta không khỏi lùi lại một bước, không muốn vướng vào chiến trường như vậy.