Hôm nay trường học chỉ học nửa ngày. Lạc Nhi ăn cơm trưa ở căn tin của trường, chuyện về nhà nấu một bữa cơm gì đó thì thôi đi, huống hồ tay nghề của đầu bếp ở trường thật sự không tệ. Cô rất thích món cà chua thịt bò hầm cách thủy của Trung Quốc, có vị chua của cà chua cùng với hương vị đậm đà của thịt bò, sưởi ấm bao tử, làm cho người ta cực kỳ thỏa mãn.
Ở trường học Lạc Nhi không có bạn bè thân thiết, đó là bởi vì cô trời sinh không thích nói chuyện, cho nên bị rất nhiều nữ sinh xa lánh, cho rằng cô cố tình làm ra vẻ thanh cao, thực ra chỉ có những người thân quen với cô mới biết, chỉ là cô không thích nói nhiều mà thôi.
Cô luôn yên lặng ngồi ở nơi nào đó, muốn làm cho mình giống như không khí. Nhưng vẻ ngoài của Lạc Nhi thực sự rất xuất chúng, cho dù ở nơi nhân tài đông đúc như trường đại học này, cô cũng vẫn chói mắt như vậy. Vì thế, cô vừa mới ngồi xuống liền có nam sinh lại gần, Lạc Nhi lạnh nhạt không liếc cu cậu kia một cái, chỉ lo ăn cơm.
“Động tác ăn cơm của cậu trông rất đẹp.” Nam sinh bắt đầu dùng cách tiếp cận cũ rích.
“Cám ơn.” Lạc Nhi chỉ trả lời hai chữ ngắn gọn, đầu vẫn không ngẩng lên, tiếp tục ăn đồ ăn.
Mặt nam sinh xuất hiện một chút ngượng ngùng, nhưng cu cậu vẫn không từ bỏ ý định: “Buổi tối tớ mời cậu ăn cơm, địa điểm tùy cậu chọn.”
Lạc Nhi uống một muỗng súp, qua vài phút cô mới đáp: “Tôi không rảnh.” Cô thật sự không có thời gian, mỗi ngày đều phải đến quán bar làm thêm, đâu còn thời gian đi làm những chuyện khác. Mặc Doanh, Lục Tuyết.
“Vậy khi nào cậu mới có thời gian rảnh?” Nam sinh đã hơi ỉu xìu, nhưng cu cậu vẫn còn say mê dung mạo xinh đẹp của Lạc Nhi. Xung quanh, hơn mười cái lỗ tai bát quái đã dựng lên, bọn họ đều thầm tính toán ở trong lòng đây là nam sinh thứ mấy bị Lạc Nhi từ chối.
Lần này Lạc Nhi không có mở miệng. Cô ăn xong thì lập tức đứng dậy đi khỏi đó, để lại nam sinh lúng túng cùng một đám người đang cười trộm. Mỗi ngày, Lạc Nhi đều gặp tình huống như vậy rất nhiều lần, dần dần cô cũng trở nên thích ứng với những chuyện này, nhưng sẽ không chấp nhận bất cứ một người nào trong bọn họ, khó mà nói là tại sao, có lẽ là do bản thân cô không thích bọn họ.
Vũ hội hóa trang mỗi năm một lần của trường sẽ bắt đầu, rất nhiều người đều tích cực chuẩn bị, muốn thắng một lần để được nữ hoàng khiêu vũ khen ngợi. Nhiều người lại vì tiền thưởng phong phú của trường học mà tham gia thi đấu. Lạc Nhi là sinh viên năm thứ hai, bình thường thời khóa biểu của cô cũng không nhiều, nhưng bởi vì cô không có hứng thú với bất kỳ trận đấu nào của trường học, vì thế những lúc không có tiết trên lớp, đa số thời gian cô đều đến thư viện ngồi đọc sách để giết thời gian.
Gỉan Viễn Viễn, người duy nhất trong lớp học còn có thể coi là bạn bè của cô đến thư viện tìm cô: “Ôi, Lạc Nhi, sao cậu vẫn còn ở đây?!”
Lạc Nhi ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Giản Viễn Viễn, ý hỏi ‘tôi ở chỗ này thì có vấn đề gì không?’
“Mau đứng lên, đừng ngồi ở chỗ này nữa, đi theo tớ!” Giản Viễn Viễn kéo Lạc Nhi còn đang ngẩn người đi khỏi thư viện.
“Xuỵt – -, nhỏ tiếng một chút.” Lạc Nhi nhìn nhìn bốn phía, nhắc nhở Giản Viễn Viễn ở đây là thư viện, không nên la hét ầm ĩ.
“Lạc Nhi thân mến, cậu đi nhanh lên một chút được không, tớ năn nỉ cậu.” Giản Viễn Viễn chắp tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu: “Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta đi ra ngoài nói.”
“Được.” Lạc Nhi nhẹ nhàng gật đầu một cái, thu dọn sách vở trên bàn rồi theo Giản Viễn Viễn đi khỏi thư viện.
“Có chuyện gì thế?” Đây là câu đầu tiên Lạc Nhi nói với Gỉan Viễn Viễn khi trở lại phòng.
“Vũ hội hóa trang chào mừng tân sinh viên của trường học sắp bắt đầu rồi.”
“Ừ, mình biết.”
“Lần này tham gia ngoại trừ có cơ hội lấy được nhiều tiền thưởng còn có thể lấy được thư mời của năm trăm công ty lớn thế nhất giới đó. Lần này tập đoàn mà trường của chúng ta hợp tác chính là tập đoàn RT, đây chính là công ty lớn hàng đầu Châu Á thậm chí là số một toàn cầu đấy, không phải cậu vẫn muốn tốt nghiệp rồi trở về Châu Á phát triển sao, lần này chính là một cơ hội tuyệt vời!” Giản Viễn Viễn nói một hơi xong một câu dài, mệt đến mức thở hổn hển.
“Tập đoàn RT?” Lạc Nhi nghe xong chỉ lặp lại mấy câu này rồi không nói thêm gì nữa.
“Không phải chứ, tớ nói nhiều như thế, sao một chút phản ứng cậu cũng không có vậy, rốt cuộc là cậu muốn như thế nào hả Lạc Nhi?” Giản Viễn Viễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Lạc Nhi: “Huống chi cậu nhảy tốt như vậy, tớ cam đoan, chỉ cần cậu tham gia, tuyệt đối là NO. 1!” Cô nhóc giơ ngón tay cái lên với cô, kiên định gật đầu với Lạc nhi.
“Được.”
“Được cái gì? Rốt cuộc cậu – -.”
“Tham gia.”
“Cậu thật sự tham gia? Quá tốt rồi!” Giản Viễn Viễn vui mừng ôm Lạc Nhi hoan hô, nhảy nhót tung tăng giống như Lạc Nhi đã có được lá thư mời vậy.
Giản Viễn Viễn là người da đen. Ở trong trường học, rất nhiều học sinh Châu Âu đều cao cao tại thượng, người da đen người ở trong trường đều có cảm giác kém hơn một bậc. Giản Viễn Viễn cũng có một chút tự ti, nhưng cô vừa nghĩ tới tổng thống Mĩ cũng là người da đen, cô liền tự tin lên một chút. Vì nguyên nhân này, bạn bè của cô cũng không nhiều lắm. Lạc Nhi là một trong số đó, cũng là người bạn cô yêu quý nhất. Mặc dù Lạc Nhi nói chuyện thật sự ít đến đáng thương, nhưng điều này cũng không thể gây trở ngại gì cho mối quan hệ của bọn họ, bởi vì giữa bạn bè nhiều lúc không cần dùng đến ngôn ngữ mà chỉ cần ăn ý
Cô thật lòng vui mừng cho Lạc Nhi, đơn giản bởi vì bọn họ là bạn rất thân. Đương nhiên những điều này Lạc Nhi không biết, cô chỉ cảm thấy Giản Viễn Viễn là người rất tốt, thật sự rất tốt.
Bởi vì Lạc Nhi muốn tham gia vũ hội đón học sinh mới thường niên của trường học tổ chức, nên lúc này cô phải gọi điện thoại nói cho quản lý quán bar biết cô có việc, không thể đến làm, chờ xong chuyện lại đi làm.
Ngày hôm sau Nhậm Thiên Dã đến quán bar, khi anh phát hiện sàn nhảy thay đổi người, gọi ông chủ đến hỏi mới biết được hôm nay Hoa Hồng Đen không tới, hơn nữa một đoạn thời gian sau cô cũng sẽ không tới.
Nghe xong những lời này, anh đuổi ông chủ đi rồi uống một ly Vodka nồng độ cao xong liền đứng dậy rời đi. Không biết vì cái gì, khi anh nghe thấy Hoa Hồng Đen sẽ không tới thì trong lòng rất không thoải mái, không phải chỉ là một cô gái mới gặp mặt một lần thôi sao? Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn RT, tại sao lại vì một cô gái mới gặp mặt một lần mà trong lòng đã cảm thấy không yên.
Đi xuống dưới lầu rồi ngồi vào trong xe, gương mặt của một cô gái xẹt qua đầu anh nhanh như chớp, không, đã từng có, là Hiểu bảo bối của anh! Anh còn nhớ rõ lúc trước chính là khi ký hợp đồng gặp được cô, một cô gái thú vị, làm cho anh yêu đến không thể kiềm chế, lưu luyến mãi không quên.
Nhưng lần này chỉ là một cô gái xa lạ mà cũng làm cho anh trở nên như vậy, khiến cho anh thấy rất khó hiểu, không muốn nghĩ tiếp, anh vuốt vuốt mi tâm, cố gắng làm cho mình bình tĩnh hơn một chút: “Kim Thuẫn, lái xe về trường học cũ.”
“Dạ, tổng giám đốc.”
Buổi chiều, sân trường tràn đầy hơi thở thanh xuân, xa xa có thể nhìn thấy ở sân bóng rổ có mấy nam sinh màu da khác nhau đang chơi bóng rổ. Mấy người anh truy tôi đuổi, làm cho Nhậm Thiên Dã nhớ tới mình cũng từng có một thời thanh xuân như vậy. Xe hơi chạy đến dãy văn phòng của lãnh đạo thì dừng lại, Kim Thuẫn mở cửa xe cho anh. Nhậm Thiên Dã từ trong xe bước ra, trong lòng có cảm giác như đã qua một thế kỷ.
Hiệu trưởng nhiệt tình đón tiếp Nhậm Thiên Dã, khen anh là tấm gương sáng trong những sinh viên đã tốt nghiệp ở Cambridge. Lần này có thể mời được anh đến thảo luận chuyện hợp tác cùng với trường là điều vô cùng vinh hạnh của ông. Ông tin tưởng thông qua lần hợp tác này về sau sẽ càng có nhiều nhân tài ưu tú gia nhập tập đoàn RT, từ đó trường học sẽ nhận được sự giúp đỡ của tập đoàn RT. Lợi của Nhậm Thiên Dã là có được người ưu tú làm việc cho anh, đây là một thỏa thuận hai bên cùng có lợi, tất nhiên anh sẽ không từ chối.
Đúng lúc hợp đồng của anh cũng thảo luận gần xong, qua tuần này, chờ vũ hội đón người mới hằng năm cử hành xong, anh sẽ rời khỏi đây, trở lại tiếp tục công việc hàng ngày của mình. Mà Hoa Hồng Đen chỉ là một người khách qua đường trong cuộc sống của anh, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì. Anh nghĩ như thế, nhưng mà trong cuộc sống có rất nhiều việc xảy ra ngoài dự đoán của mọi người.
Từ văn phòng của lãnh đạo đi ra đã là buổi chiều đến lúc tan học. Những học sinh lục tục đi ra khỏi lớp học, cùng nhau đi trong sân trường, cười cười nói nói đi về hướng căn tin, phòng ngủ, bước chân vội vã đi ra khỏi trường. Bởi vì nhiều người nên Kim Thuẫn xe lái rất chậm, Nhậm Thiên Dã ngồi ở sau xe nhìn tất cả những thứ đã rất thân quen, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt anh, là cô
Cô mặc áo T-shirt màu trắng không tay, váy ngắn màu đen một bên thêu lá sen, hai chân thon dài thẳng tắp lộ ra, khiến người ta nhìn vừa một cái đã xao xuyến, không phải là cô thì ai?! Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng anh vẫn có thể xác định cô là Hoa Hồng Đen, từ phía sau nhìn cô thật sự thật sự rất giống Hiểu bảo bối của anh.
Đoàn người cản trở tầm mắt của Nhậm Thiên Dã, Hoa Hồng Đen chợt lóe rồi lại không thấy đâu. Thì ra cô học ở đây, đột nhiên biết được tin tức này, khóe môi Nhậm Thiên Dã cong lên. Ý định muốn buông tha của anh liền sống lại, thì ra bọn họ học cùng trường, thật là có duyên phận không phải sao?
Tan học về đến nhà, Lạc Nhi phát hiện A Duy vẫn chưa đi. Hắn ngồi trên sô pha chờ cô về. Lạc Nhi hơi nhíu mày, những động tác nhỏ này đều bị A Duy thu hết vào mắt: “Sao vậy, nhìn thấy anh không đi em rất ngạc nhiên?”
“Có chút.” Lạc Nhi nói thật.
“Sắp tới anh phải ở lại chỗ này một thời gian, em sẽ không có ý kiến gì chứ.”
“Cứ tự nhiên.”
A Duy giơ tay lên làm dấu OK. Lạc Nhi lạnh nhạt nhìn hắn một cái rồi xoay người: “Về phòng ngủ.” Sau đó là tiếng khóa cửa ‘cạch’.
Năm phút sau, Lạc Nhi từ phòng ngủ đi ra, thay một bộ đồ tập múa màu đen, sau lưng đeo một cái balo, tóc vén cao lên thành một búi. A Duy nhìn thấy sự biến hóa của cô, mắt lập tức sáng lên, dù cô quần áo bình thường nhưng cũng rất đẹp, rất gợi cảm, rất quyến rũ, cao quý!
Ngay khi A Duy còn đang ngây người, Lạc Nhi đã ra tới cửa phòng khách: “Ra ngoài, không cần chờ tôi.”
“Này, em đi đâu vậy? Khi nào thì về? Anh đã nấu cơm xong rồi đó…” Những lời còn lại đều bầu bạn với cánh cửa, A Duy buồn bực nâng trán, Lạc Nhi, rốt cuộc em có nghe thấy lời anh nói hay không vậy.