Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 64: Em là nguồn vui của anh




Trong phòng làm việc, Nhậm Thiên Dã đang xử lý công văn, Kim Thuẫn gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc, buổi chiều lão phu nhân đi tìm phu nhân.”

Anh híp mắt, dừng lại động tác trên tay: “Bà ta đúng là không biết nghe lời, phu nhân trở về có vẻ mặt gì.”

“Phu nhân rất bình thường, ngược lại – -.”

“Cái gì?”

“Lão phu nhân ngất xỉu ở trong quán coffee.”

“À? Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi xuống trước đi.”

“Đợi chút, thay tôi chuẩn bị thuốc bổ, tôi muốn đi bệnh viện thăm lão phu nhân.”

“Dạ, tổng giám đốc.”

Trong bệnh viện tư nhân, sắc mặt mẹ Nhậm tái nhợt, đang truyền nước biển, trên mặt vẫn còn sự chanh chua, ông cụ Nhậm chống gậy ngồi trên ghế salon, vẻ mặt muôn màu: “Bao lâu nữa nó mới tỉnh lại?”

Bác sĩ cúi đầu cung kính đáp: “Lão phu nhân là vì lớn tuổi nên thân thể yếu ớt, lúc ấy lửa giận công tâm, cho nên mới ngất xỉu, nhưng tình huống hồi phục rất tốt, chắc trong một tiếng nữa sẽ có tỉnh lại.”

“Tôi biết rồi, đi xuống đi.” Ông cụ Nhậm quơ tay, nhắm mắt lại ngửa đầu trên ghế, lát sau đôi mắt đục ngầu của ông mở ra: “Con đến rồi.”

“Ông nội.” Nhậm Thiên Dã đặt thuốc bổ lên bàn, anh ngồi bên cạnh ông cụ Nhậm, mắt nhìn người đang mê man trên giường bệnh rồi không nhìn lần thứ hai.

“Người phụ nữ kia con không thể giữ lại.”

“Tại sao?!”

“Cô ta không thích hợp với con.”

“Vậy người phụ nữ thế nào mới thích hợp? Tiểu thư Quý thị ngu ngốc? Hay là thiên kim Tiền thị đầy rẫy chuyện xấu với thị trưởng?! Hay thiên kim nhà tư lệnh?!”

“Làm càn!”

“À —-! Ông nội, ông không biết là ông sớm nên về hưu hưởng phúc à?!”

“Nhậm Thiên Dã, đừng quên tất cả hôm nay là ai cho mày!”

“Nhớ rõ, tất nhiên tôi nhớ rõ, thời thời khắc khắc tôi đều nhớ rõ ông đã để tôi ngồi lên vị trí quyền lực đầy dơ bẩn này!”

Ông cụ Nhậm trợn mắt, quản gia chạy vào đỡ ông dậy, nói: “Thiếu gia, cậu bớt tranh cãi một chút đi.”

“Trong nhà này khi nào thì đến phiên ông nói chuyện?!” Nhậm Thiên Dã xoay người kéo cửa phòng ra: “Ông nội, đừng lại có ý đồ với cô ấy!”

……

Trước cửa nhà, có một đôi chân thon dài thẳng tắp, Linh nhấc chân bước lên bậc thang xi măng bị loang lổ, tiếng phụ nữ ầm ĩ truyền tới từ tầng cao nhất, tiếng đàn ông thở dài, mơ hồ còn có tiếng khóc của con gái. Linh đứng ngoài cửa dùng sức gõ cửa vài cái, trong phòng yên tĩnh lại một chút, lát sau một cô gái mặt đầy nước mắt mở cửa phòng, ngay khi mở cửa ra cô gái quên cả khóc.

“Cô là em họ của Tần Hiểu Hiểu – Linh Tuyền.”

Linh nắm càm Lâu Lan lạnh lùng nói, trong giọng nói không có ý dò hỏi, chỉ có khẳng định.

Linh có một đôi mắt xếch hẹp dài, làn da trắng nõn, cánh mũi cao ngất, Lâu Lan nhìn đôi mắt sắc bén của người trước mặt, tim đập loạn cả lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến bỗng đỏ ửng, cô ta mở to mắt nhìn mặt đất.

Trương Mỹ Lan sau lưng hồi thần đi tới, trong nháy mắt khi người đàn ông buông bàn tay nắm hàm dưới của Lâu Lan ra, Trương Mỹ Lan chụp hụt: “Cậu là ai?!” Bà ta dấu bảo Lâu Lan ra phía sau, cảnh giác nhìn chăm chú vào người đàn ông áo mũ chỉnh tề xa lạ trước mắt.

Lâu Kiến Quốc cũng đứng lên, bảo vệ trước mặt hai người phụ nữ, người một nhà tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

“Ha ha.” Linh cười ra tiếng, khinh thường nhướng mày: “Muốn sống tốt thì đi theo tôi!”

Người một nhà há to mồm nhìn nhau không biết nên có phản ứng gì, Linh lại ném ra một câu làm cho họ hận vô cùng: “Kết cục hôm nay của các người tôi biết là ai gây ra, chẳng lẽ các người không muốn trả thù à?”

Bỏ lại những lời này, Linh không quay đầu lại sải bước đi mất, không khí giống như đọng lại trong nháy mắt này, một lát sau trên mặt Trương Mỹ Lan hiện ra sự xấu xí dữ tợn, bà ta kéo Lâu Lan bước nhanh khỏi phòng, Lâu Kiến Quốc sau lưng cũng đi theo.

Sáng nay Tần Hiểu Hiểu một mình đi tới cửa hàng của Mân Mân: “Bấy bề ơi, em tới rồi đây.”

“Hiểu Hiểu, mau ngồi xuống.”

Buổi sáng trong tiệm chưa có nhiều khách, Mân Mân vừa bày hàng vừa nói chuyện phiếm với cô: “Buổi tối tới chỗ chị nhé?”

“Cũng được, lâu rồi em không gặp tiểu Đậu Đỏ, không biết con bé có lại xinh đẹp hơn không.”

“Nó đi cắm trại chưa về.”

“Con nhóc đi xa như vậy, chị yên tâm?”

“Nhà trẻ tổ chức, chị nghĩ là an toàn.”

“Ừ, buổi tối em dẫn một người tới nhà chị, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho chị.”

“Được, vậy hôm nay chị đóng cửa tiệm sớm một chút đi siêu thị mua đồ ăn.”

“Không cần, để anh ấy mua.”

“Ai?”

Tần Hiểu Hiểu thuần thục gọi điện thoại: “Dã, buổi tối em muốn ăn cá hấp chưng anh làm, Hải Lục song tiên, canh long nhãn…”

Mân Mân nghe Tần Hiểu Hiểu báo tên đồ ăn, cô hóa đá, người đàn ông nhà cô ấy thật là nghe lời biết bao!

“Ừ, buổi tối chúng ta tới nhà Mân Mân ăn, những thứ này anh phải làm xong rồi mang tới, tốt lắm, cúp đây.”

Tần Hiểu Hiểu không đếm xỉa cúp điện thoại, chống lại ánh mắt kinh ngạc của Mân Mân, cô trêu chọc đẩy Mân Mân một cái: “Chị bây giờ là cái vẻ mặt quỷ gì vậy hả?”

“Tần Hiểu Hiểu, chị muốn biết người đàn ông này là ai?!” Mân Mân vô cùng nghiêm túc vỗ vai Tần Hiểu Hiểu.

Tần Hiểu Hiểu kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mân Mân, bốn mắt nhìn nhau cô hạ thấp giọng nói: “Muốn biết, đợi đi, anh ấy tới rồi biết!”

Mân Mân ngẩn ra, Hiểu Hiểu vui vẻ cười to.

Nghe giọng cô thì biết là tâm trạng cô không tệ, Nhậm Thiên Dã nghĩ vậy, chỉ cần bảo bối vui vẻ, đã là hạnh phúc lớn nhất của anh, anh phóng mắt ra ngoài cửa sổ khi đang họp, trưởng bộ phận đang báo cáo hơi lúng túng tiếp tục báo cáo, là cái gì làm cho tổng giám đốc vui vẻ đến thế? Khoé mắt của anh rõ ràng đã cong lên.

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi.” Nhậm Thiên Dã cầm điện thoại đứng lên mở cửa đi khỏi phòng họp, để lại một đám nhân viên nhìn nhau.

Bầu trời đổ mưa đỏ, hôm nay có thể tan việc sớm, thật sự là phải cảm tạ người gọi điện thoại tới kia, đương nhiên bọn họ không biết người kia là bà chủ, nếu biết, không biết bọn họ sẽ cảm động đến rơi nước mắt thắp nhan dập đầu nữa.

Nhậm Thiên Dã tự mình đi đến chợ bán thức ăn ở ngoại ô, Kim Thuẫn ngồi bên cạnh thấy tâm trạng tổng giám đốc tốt như vậy, trong lòng hắn cũng vô cùng cảm tạ người thay đổi tính tình của anh, cô như ánh mặt trời chiếu sáng cuộc sống tổng giám đốc, tất cả những thay đổi này hắn đều nhìn ở trong mắt, tỏ ý cảm ơn ở trong lòng, tổng giám đốc phu nhân này, hắn nhận.

Lúc Tần Hiểu Hiểu về đến nhà, phòng bếp đã truyền ra mùi đồ ăn, anh nghe tiếng cô đi vào, bước nhanh ra khỏi phòng bếp đi lên ôm cô vào lòng, khi anh ôm cô tạp dề bị gạt ra, trong lòng Tần Hiểu Hiểu cảm thấy rất thú vị, cô cười khanh khách, “Dã, anh mặc tạp dề ngược rồi.”

“Hả?” Anh buông cánh tay đanh ôm cô ra, nghiêm túc kiểm tra.

“Ha ha ha…” Tần Hiểu Hiểu tâm trạng tốt kéo anh qua hôn một cái: “Dã, anh làm em vui quá đi mất!”