Edit: Mặc Doanh
Beta: Lạc Huyên
Thành phố về đêm, trong bệnh viện tư nhân, tất cả người nhà họ Nhậm đều đến đông đủ, ông cụ Nhậm chống gậy trầm tĩnh ngồi kia, dẫu sao ông cũng đã bước một chân vào quan tài, giờ lại phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thử hỏi sao ông có thể không đau lòng?!
“Thôi mà, ông nội, ông đừng quá đau buồn, một chút nữa anh họ sẽ tới.”
“Đứa bé ngoan, ông nội không sao, haizz, nếu anh họ con ngoan được một nửa của con thì tốt rồi.”
Cô gái nở một nụ cười quỷ dị không dễ nhận ra, nhưng khi cô ta xoay người thì nụ cười đã trở nên ngọt ngào: “Ông nội, anh họ cũng rất ngoan mà, ông xem không phải anh ấy đã điều hành công ty rất tốt sao, còn nữa, lần này nghe nói anh ấy còn dẫn chị dâu theo.”
“Con nói gì?!”
“Ông nội, ông, chẳng lẽ——— vẫn chưa biết sao?” Cô gái giả vờ khó xử dò xét nói.
Sắc mặt ông cụ Nhậm tím lại vì giận, mím chặt môi, lúc này người đàn ông đứng cạnh cô gái lên tiếng: “Ba, trẻ con không hiểu chuyện, ba đừng nóng giận.” Người đàn ông nói xong câu này thì im lặng, những người khác cũng không dám thở mạnh, sợ bị tai bay vạ gió.
“Ai nói con bé không hiểu chuyện, rõ ràng là Dã Tử không thể nào để người ta yên tâm.”
“Ông nội—–.”
“Mông Mông, được rồi, đừng nói nữa, để ông nội yên tĩnh đi con.” Người đàn ông lên tiếng cắt đứt câu nói của cô gái tên Mông Mông, ông ta không muốn để lại ấn tượng xấu cho ông cụ trong giây phút quan trọng này.
Ông cụ mệt mõi vỗ vai trái của mình: “Mông Mông, bóp vai cho ông nội.”
“Dạ, ông nội.” Mông Mông khôn khéo đi ra sau lưng ông cụ.
Biệt thự.
Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị lên đường.
“Đeo cái này vào.” Nhậm Thiên Dã giống như có phép thuật thò tay vào áo lấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo bà Nhậm đưa cho Tần Hiểu Hiểu hôm đám cưới ra.
Tần Hiểu Hiểu ngẩn ra, cô nhớ lại cảnh hôm đám cưới của hai người, lúc ấy mẹ Nhậm tràn đầy thành ý tới chúc phúc, còn thân thiết đeo nhẫn vào tay cho cô, bây giờ nhớ lại, thì ra…. Đã trôi qua nhiều năm như vậy, cũng làm người ta hiểu ra nhiều điều.
“Nghĩ gì vậy, anh đeo vào giúp em.”
“Vâng.” Tần Hiểu Hiểu không do dự đưa ngón áp út ra, Nhậm Thiên Dã đeo vào tay cô, rồi lấy hai tay bưng mặt cô, thâm tình ngắm nhìn.
“Hiểu bảo bối, lần này, anh sẽ không để em rời xa anh nữa.” Nói xong anh khẽ hôn lên tay cô, động tác cực kỳ dịu dàng……
Trong bệnh viện, Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu vừa tới thì đụng phải Tu Mục nghiêm túc đứng đó: “Dã Tử, xin lỗi, xin hãy nén bi thương.” Tu Mục nói xong, tự trách siết chặt nấm đấm, mắt cũng đỏ lên.
Nhậm Thiên Dã nhìn Tu Mục chốc lát, vỗ vai hắn: “Không sao, tôi biết cậu đã cố gắng hết sức.”
“Ông cụ và những người khác đã tới.” Khi Nhậm Thiên Dã bước qua mình, Tu Mục nói câu này.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Nhậm Thiên Dã nắm tay Tần Hiểu Hiểu đi vào phòng cấp cứu.
“Ông nội, anh họ tới rồi.” Khi Mông Mông nhìn thấy Nhậm Thiên Dã tới thì tốt bụng nhắc nhở.
Ông cụ Nhậm nhìn thấy thì hừ lạnh: “Ừ–.” Ông nheo mắt, quay đầu đánh giá hai người đang đi vào, khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Tần Hiểu Hiểu thì cứng đờ, nhưng sau đó lập tức khôi phục như cũ.
“Vào đi.”
Nhậm Thiên Dã ngẩng đầu nhìn thẳng dắt Tần Hiểu Hiểu đi vào, khi những người khác nhìn thấy bọn họ thì cũng tự động tránh đường, rất tự giác.
Ống tiếp hơi trên mặt mẹ Nhậm đã được gỡ xuống, lúc này sắc mặt bà nghiêm chỉnh an tường nằm trên giường, trên người đắp chăn màu trắng, Nhậm Thiên Dã kéo tấm vải trắng che đầu mẹ Nhậm xuống, cúi đầu im lặng.
“Mẹ, mẹ hãy yên nghĩ, con đã tìm được Hiểu Hiểu về, con nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng, con sẽ để cô ấy lên làm đương gia chủ mẫu của nhà họ Nhậm, xin mẹ yên tâm.”
Người xung quanh nghe câu nói của Nhậm Thiên Dã, sắc mặt lập tức thay đổi, ai cũng biết vị trí chủ mẫu của nhà họ Nhậm có bao nhiêu quan trọng, nói cách khác, trừ ông cụ Nhậm, Nhậm Thiên Dã, cô chính là người có quyền lực nhất trong nhà họ Nhậm.
Sắc mặt Nhậm Mông rất khó coi, cánh tay đang bóp vai cho ông cụ Nhậm cũng nắm chặt, tại sao, tại sao không phải là cô ta?! Nhìn chiếc nhẫn biểu thị cho vị trí đương gia chủ mẫu nhà họ Nhậm, cô ta càng hận hơn vì nó không phải nằm trên tay mình.
Nhậm Thiên Dã nói xong thì quay đầu nhìn thẳng vào ông cụ Nhậm, anh không chút tránh né mà đối mắt với ông cụ, tia sét sẹt trong không khí, tạo thành cảm giác áp bức mạnh mẽ.
“Dã Tử, con vừa nói gì?”
“Ông nội, nhà họ Nhậm không thể một ngày không có đương gia chủ mẫu, lần này con mang Hiểu Hiểu về chính là hoàn thành tâm nguyện của mẹ.”
“Hoàn thành tâm nguyện? Mẹ mày vừa nhắm mắt, mày đã không dằn nỗi mà dẫn một người ngoài tới quấy rối rồi?!”
“Ông nội, Hiểu Hiểu không phải người ngoài, cô ấy là người vợ mà Nhậm Thiên Dã con đã cưới hỏi đàng hoàng.”
“Mày——–! Quỳ xuống!”
“Tại sao con phải quỳ!”
“Mày là một thằng con bất hiếu! Càng ngày càng lớn gan, có phải ngay cả tao mày cũng không coi ra gì hay không!”
“Ông nội, chuyện này và chuyện có coi ông ra gì hay không không có liên quan với nhau.”
“Vậy thì liên quan tới cái gì hả?!”
Nhậm Thiên Dã không tiếp tục cải với ông cụ, nói tiếp: “Vào hôm con và Hiểu Hiểu kết hôn, mẹ đã đích thân đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho vị trí chủ mẫu cho Hiểu Hiểu, cho nên mẹ đã công nhận Hiểu Hiểu, nêu không bà cũng sẽ không cố chấp muốn con tìm Hiểu Hiểu về trước khi chết.”
“Cho dù mẹ mày công nhận, nhưng cũng cần lão già này gật đầu trước mới được.”
“Đó là tự nhiên, cho nên hôm nay con dẫn Hiểu Hiểu tới cho ông gặp.”
“Ý của cậu là, tôi không đồng ý cũng phải đồng ý?!”
“Ông có thể hiểu là như vậy.”
“Ọe, ọe, ọe.” Lúc này Tần Hiểu Hiểu đột nhiên nôn mữa không ngừng.
“Hiểu Hiểu, em sao vậy?!” Nhậm Thiên Dã vội vàng ôm lấy cô, hỏi.
“Em, ọe, đột nhiên rất muốn ói, Dã.”
“Đừng sợ, bây giờ anh lập tức dẫn em đi tìm Tu Mục.”
Sắc mặt Tần Hiểu Hiểu nhợt nhạt gật đầu, để anh ôm đi, Nhậm Thiên Dã gấp gáp đá bay cửa phòng, không để ý sắc mặt của những người khác, vội vàng bước đi.
“Bây giờ có đỡ hơn chút nào chưa?” Trong phòng bệnh, Nhậm Thiên Dã dịu dàng lau miệng cho Tần Hiểu Hiểu.”
“Ừ, đỡ hơn một chút rồi.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nhậm Thiên Dã quay đầu hỏi Tu Mục.
“Dã Tử, chúc mừng, cậu sắp làm cha.”
“Cái gì?!” Nhậm Thiên Dã vô cùng ngạc nhiên, nắm chặt tay nhỏ bé của Tần Hiểu Hiểu, dùng sức hôn: “Hiểu bảo bối, em nghe không, nghe không, anh sắp làm cha! Chúng ta có con của mình rồi!”
“Ừ, ừ, ừ.” Tần Hiểu Hiểu cười dịu dàng, mặc dù mặt hơi tái, nhưng không ảnh hưởng đến sự vui sướng của cô.
Tang đứng ngoài cửa nghe thấy tin này thì chấn động, vừa mừng vừa lo, mừng chính là vì tiểu thư có thai, lo là vì nếu tiểu thư có thai thì làm sao có thể cứu lão gia, nên làm sao bây giờ? Hắn đi qua đi lại, không thấy cánh cửa bị mở ra, một người đi ra, Tang không tránh kịp nên hai người đụng vào nhau.
“Bụp—-.” Hai người té xuống đất.
“Anh là ai!” Tu Mục thấy có người đứng ngoài phòng bệnh của Tần Hiểu Hiểu thì có chút khẩn trương.
“Người kia là tiểu thư nhà tôi.” Tang lên tiếng giải thích.
Tu Mục tỉnh rụi quan sát người đàn ông đối diện, hắn còn nhớ tuyệt kỹ giết người của Tần Hiểu Hiểu, người này gọi cô ấy là tiểu thư, chẳng lẽ ——-.
Tang thấy Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu đang đi về phía này, hắn lễ phép gật đầu với Tu Mục.
“Tiểu thư——.” Tang muốn nói lại thôi, thái độ nghiêm túc.
“Nói đi, chuyện gì.”
“Còn nhớ lá thư tôi đưa cho cô không, đó là lá thư lão gia đích thân viết và bảo tôi giao cho cô, bây giờ ngài ấy thật sự đang gặp nguy hiểm, cầu xin cô hãy đi cứu ngài ấy!”
“Rốt cuộc ông ấy đã gặp phải chuyện gì?”
“Lão gia bị người khác mưu hại, khi chúng tôi đang trao đổi hàng thì cảnh sát đột nhiên xuất hiện, may mắn người của chúng ta nhiều nên có thể bảo vệ lão gia rút lui, nhưng nữa đường xuất hiện một đám người mặc đồ đen, lao gia đã bị bọn chúng bắt, đám người kia do nhà họ Hàn phái tới, bây giờ lão gia nằm trong tay chúng, sống chết không rõ, bọn chúng uy hiếp nói chỉ cần chúng ta giao ra công thức chế tạo súng ống đạn dược tân tiến nhất cho chúng thì chúng sẽ thả người, bằng không chúng sẽ——-.”
“Khốn kiếp!” Tần Hiểu Hiểu nhíu chặt lông mày, hai tay bất giác siết chặt thành nắm đấm, nhà họ Hàn này đúng là tự tìm cái chết! Dám hạ độc thủ với cha cô, đáng chết!
“Giết con tin———-!”
Nghe được hai chữ này, Tần Hiểu Hiểu đột nhiên nôn không ngừng, Nhậm Thiên Dã nhanh chóng vỗ nhẹ lưng cô, nhìn cô khó chịu làm anh đau lòng, hận không thể ói thay cô.
Tang muốn nói tiếp thì bị ánh mắt sắc lạnh của Nhậm Thiên Dã ngăn lại, môi mỏng cử động: “Tang, chuyện này để tôi giải quyết.