“Nhậm tổng, không mời tôi vào sao?”
Nhậm Thiên Dã đưa tay ra, tỏ ý mời cô đi vào, sau đó anh nhét cái chìa khóa vào túi quần, đứng nhìn theo bóng lưng cô.
“Uống gì không?” Nhậm Thiên Dã mở tủ lạnh ra, hỏi.
Tần Hiểu Hiểu đảo mắt nhìn quanh chỗ ở của Nhậm Thiên Dã, nghe anh hỏi, cô tùy ý nói: “Nước sôi được rồi.”
Động tác của Nhậm Thiên Dã ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía cô: “Em đang đùa với anh đấy à?”
“Nhậm tổng nghĩ sao?”
Nhậm Thiên Dã đóng tủ lạnh lại, đi vào phòng bếp, lúc đi ra thì cầm thêm một ly nước nóng, anh nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cô: “Không ngờ em lại thích uống cái này.”
“Rất bất ngờ à? Tôi cũng mới biết lúc ở nhà hàng thôi.”
“Em nói lần trước….”
“Đúng thế.”
“Anh muốn hỏi một chút, cô Tần à, tại sao em lại đối xử với anh ta như vậy?”
“A Duy à? Trước giờ tôi đều không thích anh ta, khi tôi bị mất trí nhớ anh ta giả vờ làm ân nhân của tôi, bây giờ tôi khôi phục trí nhớ, anh cảm thấy tôi sẽ không dạy dỗ anh ta sao? Huống chi anh ta còn đắc tội người đàn ông kia, là do anh ta tự tìm chết, không thể trách ai được.”
“Người đàn ông kia?”
“Được rồi, không liên quan gì đến anh, hình như anh muốn đi ra ngoài?”
“Ừ, nhưng mà bây giờ thì không, vậy lần này em tới tìm anh là…?”
“Trở về thành phố với anh.”
Nhậm Thiên Dã khó tin nhìn vào mắt cô, anh muốn đi tìm cô chính là vì muốn mời cô cùng về với mình, bây giờ cô lại tự nói ra, anh chẳng tốn chút sức nào, nhưng anh vẫn muốn hỏi cho rõ, tại sao cô lại muốn trở về cùng anh.
“Muốn hỏi tôi tại sao?” Tần Hiểu Hiểu giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh, cô hỏi ngược lại.
“Ừ.”
“Tại vì muốn đi.”
Nhậm Thiên Dã nhướng mày, Tần Hiểu Hiểu cong môi bưng ly nước lên uống. Cô vẫn luôn cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, cô dự cảm nếu như trở về thành phố thì có lẽ cô sẽ tìm thấy câu trả lời, hơn nữa cô nhớ lúc cô còn là Lạc Nhi đã ký hợp đồng với tập đoàn RT, Diệp Gia Quán, cho nên bắt buộc cô phải trở về một chuyến. Sáng hôm sau hai người chỉnh trang lên đường, hành lý thì gửi cho người vận chuyển, bây giờ bọn họ đang ngồi trong khoang máy bay chờ máy bay cất cánh, anh cầm ly rượu, nói: “Về đến thành phố thì đến nhà anh cùng anh.”
“Sao?” Tần Hiểu Hiểu khó hiểu nhìn anh.
“Còn nhớ lời anh nói với em không, em có thể gọi anh là Dã, anh là chồng của em.”
“Nhậm tổng, đồ có thể ăn bừa nhưng không thể nói năng lung tung.”
“Cô Tần, anh có nói bậy hay không chắc hẳn em biết rất rõ.”
“Ồ…. Nhưng nếu bây giờ tôi không đi thì sao?”
“Cô Tần không phải là đang nói đùa đấy chứ?”
“Ha ha, chẳng lẽ Nhậm tổng cho rằng tôi đang nói đùa?”
“Sao anh dám, chẳng qua là máy bay cất cánh rồi, không biết cô Tần muốn xuống như thế nào?”
Ý đùa bỡn tràn ngập trong mắt Nhậm Thiên Dã.
Tần Hiểu Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt gần như có thể phun ra lửa.
Máy bay cất cánh không lâu, gặp phải dòng khí lưu, tiếp viên hàng không nhắc mọi người thắt dây an toàn, đừng khẩn trương, sẽ nhanh chóng ổn định lại, anh đang nhắm mắt thì nhạy bén phát hiện có chút bất bình thường, anh tháo dây an toàn, lấy một sợi dây to trong túi xách ra: “Cô Tần, hãy nghe tôi nói…” Diệp Gia Quán. Không biết xảy ra chuyện gì, Tần Hiểu Hiểu lại cảm thấy tin tưởng người đàn ông này, cô không chút do dự nghe theo lời anh, cuối cùng máy bay cũng ổn định lại, nhưng lại nhanh chóng có chấn động lớn hơn, cả khoang lắc lư kịch liệt, hành lý cũng bất đầu rơi xuống, hành khách hoảng sợ, có người la hét, loa máy bay lập tức vang lên, cơ trưởng thông báo hạ cánh khẩn cấp, nhưng máy bay lại rơi xuống với tốc độ thật nhanh, phía dưới là một vùng biển rộng, nói cách khác, cơ hội sống sót là cực kỳ nhỏ.
Nhậm Thiên Dã dùng sức đập nát cửa sổ, anh kéo tay Tần Hiểu Hiểu, canh đúng lúc, nhảy xuống.