Tuyết Thành Hoa

Chương 52: Ngoại truyện 2




Hắn gọi là Thanh Phong. Lúc nhỏ, hắn may mắn được lão tướng quân cứu nên mới sống được đến bây giờ. Trong thâm tâm, hắn tôn sùng lão tướng quân, vì để trả ơn cho ông, hắn quyết định sẽ tận trung với con của ông là Trần Duy Cẩn.

Đó là một vị chủ nhân tài giỏi, hay ít nhất trong thâm tâm, hắn luôn nghĩ rằng chủ nhân của hắn là người tài giỏi nhất, ngài không bao giờ phạm sai lầm.

Một ngày kia, chủ nhân bị hạ chỉ thành hôn, không ngờ tân nương bị tráo đổi, là một kẻ ngốc. Nàng ta bị chủ nhân đày đến Ưu Trì viện, một cái viện hẻo lánh, không ai lui tới. Hắn vẫn không cảm thấy an tâm nên thỉnh thoảng cũng đến giám sát nàng.

Nào ngờ, nàng thật cái gì cũng không làm, cái gì cũng không biết. Hắn cũng có chút cảm thấy thương hại, nhưng điều đó không thể thay đổi được gì. Hắn vẫn là hắn, nàng vẫn là nàng, vương phi bị vứt bỏ.

Thật ngạc nhiên, chủ nhân lại đem lòng thích nàng. Lúc đó, hắn và Thanh Ca cũng có cùng suy nghĩ, tuy rằng nàng ta thật sự đáng thương, nhưng để chủ nhân lấy một thê tử khờ khạo như vậy thật không xứng đáng với ngài. Dần dần, hắn thay đổi suy nghĩ. Hoá ra, nàng không ngốc như đã tưởng, năng lực của nàng ở một số mặt thậm chí còn hơn cả mười người như hắn cộng lại. Ai cũng có thiếu xót, chủ nhân cũng chấp nhận nàng thì hắn còn ý kiến gì nữa. Thế là, từ đó hắn xem nàng như chủ tử mà đối xử.

Chủ nhân gặp nạn, hắn nhận lãnh nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho nàng. Trên đường rất cực khổ, nàng một tiếng cũng không than vãn.

Không ngờ… nàng lại đang mang thai. Hắn kinh ngạc tới há hốc mồm.

Vì sức khoẻ của nàng không cho phép, nên hắn phải lưu lại thị trấn đó. Để che mắt mọi người, hắn nhận làm tướng công của nàng. Nàng lại uỷ khuất hỏi hắn:

“Chỉ là giả phải không? Vậy tướng công vẫn là Cẩn, phải không?”

Đương nhiên là giả rồi, hắn làm sao có thể là tướng công thật sự của nàng được. Hắn muốn gào thét như thế, nhưng… tại sao khi nghe nàng nói ra câu đó trong lòng hắn lại có cái gì hụt hẩng.

Mỗi khi hắn về nhà, nàng đều đều tươi cười chào đón:

“Thanh Phong, đã về!”

Khi nhìn thấy nụ cười đơn thuần của nàng, hắn phần nào hiểu được vì sao chủ nhân luôn muốn nhanh chóng về nhà, chỉ cần nhìn nụ cười của nàng, tất cả mọi ưu tư, mệt mỏi liền biến mất.

Hôm đó, nàng mang cơm ra đồng ăn cùng hắn, mọi người xung quanh đều trêu chọc làm hắn bất giác thấy xấu hổ. Đây chỉ là giả thôi, tại sao hắn lại cảm thấy xấu hổ đến như vậy chứ.

Nàng nói bụng nàng đau, hắn liền quên hết tất cả bế nàng đến tìm đại phu. Đại phu nói rằng đó chỉ là máy thai, một việc rất bình thường.

Lần đầu tiên, nàng cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của đứa nhỏ, nàng đã nở nụ cười hạnh phúc, và nhớ đến người đó đầu tiên.

Không biết tại sao, khi nghe nàng gọi tên người đó, trái tim của hắn liền nhói đau. Hắn dường như cũng đã nhận ra tình cảm mà hắn dành cho nàng đã đi quá giới hạn, hắn muốn vạch ra một ranh giới cho bản thân mình. Còn nàng lại thật sự xem hắn như một người nhà, hoàn toàn không đề phòng, nàng nắm tay hắn đặt lên bụng mình để cảm nhận quẫy đạp của đứa nhỏ.

Đáng tiếc, hạnh phúc này lại không dành cho hắn.

Kẻ địch đã đuổi tới, hắn lại tiếp tục đưa nàng trốn chạy. Sức khoẻ của nàng càng lúc yếu, lại không dám đưa nàng đi gặp đại phu. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của nàng, hắn lại đau nhói.

Bị đuổi bắt đến Tuyết Sơn. Hắn đã bị thương. Nàng trong đêm lại bắt đầu đau bụng muốn sinh.

Nàng bị hành hạ suốt một đêm, nhìn thấy nàng đau đớn như vậy hắn thật hận không thể chịu đau thay nàng. Cuối cùng, đứa nhỏ cũng ra đời. Nàng van xin hắn hãy đưa đứa nhỏ rời đi, mang về cho người đó.

Hắn thật sự quá vô dụng, hắn không thể bảo vệ chu toàn cho nàng. Hắn đã thề nhất định sẽ quay lại tìm nàng.

Ông trời trêu ngươi, hắn bị kẻ địch phát hiện, rơi xuống núi trôi theo dòng nước. May mắn là hắn được cứu sống, đứa nhỏ cũng không bị gì quá đáng ngại, nhưng hắn bị gãy xương nhiều chỗ, phải nằm bất động mấy tháng.

Đến lúc hắn trở về được vương phủ thì mới biết được tin người đó đã cưới một thê tử khác mà ruồng bỏ nàng, lại còn không chịu nhìn nhận đứa nhỏ. Hắn thật sự nổi giận, bỏ qua lời thề của mình mà trở mặt với người đó.

Trong suốt năm năm, hắn luôn tìm kiếm tung tích của nàng. Hắn gần như đã san bằng cả Tuyết Sơn, tại sao hắn vẫn không tìm được nàng.

Còn người đó, lại có thể tìm được?

Không cam tâm!

Nhưng… lại không làm gì được.

Trong lòng nàng chỉ có một người, hắn mãi mãi không thể bước vào trái tim của nàng.

Chỉ có người đó mới có thể làm nàng cảm nhận được hạnh phúc.

Có người hỏi hắn:

“Ước nguyện của ngươi là gì?”

Hắn đáp rằng:

“Mãi mãi như vậy.”

Mãi mãi được ở bên cạnh nàng, nhìn nàng hạnh phúc, mãi mãi như vậy là đủ rồi…