Tuyết Thành Hoa

Chương 50




Đến khi Trần Duy Cẩn về phòng mới phát hiện ra chiếc áo choàng hắn khoác cho Tiểu Nguyệt nằm ở dưới đất, còn có cả một ngụm máu bằng băng đang tan ra.

Trái tim Trần Duy Cẩn như bị xé nát, hắn điên cuồng kêu gào mọi người chia ra tìm Tiểu Nguyệt.

Lần này, tìm khắp cả Tuyết sơn cũng không thấy bóng dáng của nàng.

Rốt cuộc, nàng đang ở đâu? Nguyệt Nhi!

Tìm suốt một ngày một đêm, cuối cùng mới phát hiện được Tiểu Nguyệt đang ở trên một chóp núi, bên dưới chính là vực thẩm ngàn trượng.

Tà áo và mái tóc của nàng bị gió từ dưới vực thổi lên mà bay tán loạn, chỉ có điều, bây giờ, mái tóc của nàng không còn là màu đen nữa, mà là một màu trắng thuần khiết.

– Nguyệt Nhi.

Trần Duy Cẩn gọi nàng, nàng cũng không phản ứng.

Lãng Nguyệt cũng xuất hiện, nhìn nàng bây giờ thì kinh ngạc thầm nhủ:

– Đã luyện thành rồi sao?

Tiểu Nguyệt bây giờ đã đạt thành tầng cuối cùng của Hàn Băng Công. Rốt cuộc trong một đêm qua, nàng đã hấp thu bao nhiêu hàn khí?

– Mẫu thân…

– Mẫu thân…

Hai đứa nhỏ cũng đã tới, mọi người níu chúng lại không cho chúng bước tới. Tiếng chúng nó kêu khóc càng lúc càng to.

– Tiểu Nguyệt, vào đây.

Lãng Nguyệt lên tiếng nói, nhưng Tiểu Nguyệt cũng không còn nghe thấy nữa.

Bây giờ, liệu còn ai có thể khiến nàng mở trái tim ra đây?

Noãn Noãn vùng vẫy cắn lấy cánh tay người đang giữ nó, người đó bị đau mà nới tay, nó liền chạy tới gần Tiểu Nguyệt.

– Mẫu thân…

Có người muốn đuổi theo, Lãng Nguyệt giơ tay lên ngăn lại.

Noãn Noãn cũng không dám lại quá gần, đứng cách nàng ba bước, gào khóc:

– Mẫu thân… người không cần Noãn Noãn sao…

Tiểu Quang cũng chạy theo, cùng gọi nàng:

– Mẫu thân, xin người đừng bỏ Tiểu Quang nữa mà.

Mọi người hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng khóc của hai đứa nhỏ.

– Mẫu thân…

Một cơn gió mạnh từ dưới vực thổi lên làm cả người Tiểu Nguyệt lung lay, mọi người khiếp đảm quên cả hô hấp.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Nguyệt mới có chút động đậy, nàng từ từ quay đầu lại nhìn hai đứa nhỏ.

– Mẫu thân…

Tiểu Nguyệt một thân trắng xoá, lông mi của nàng cũng biến thành màu trắng, đôi mắt ảm đạm không một tia sinh khí, như một bức tượng được tạc ra từ băng tuyết, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Một lúc lâu sau, Tiểu Nguyệt mới nghe được tiếng hai đứa nhỏ khóc, nàng bất giác mở miệng nói:

– …đừng… khóc…

– Mẫu thân, không có người Noãn Noãn và Tiểu Quang sẽ khóc đó. Người tới lau nước mắt cho chúng con đi.

Tiểu Nguyệt nghe theo lời Noãn Noãn bước từng bước nhỏ tới gần tụi nó. Chỉ chờ vậy, hai đứa đều ôm chặt lấy nàng.

– Mẫu thân… đừng bỏ tụi con lại.

Nàng muốn lau nước mắt cho tụi nó nhưng tụi nó cứ dúi mặt vào người nàng, làm sao nàng có thể lau được.

– Mẫu thân, người có lạnh không?

Cảm nhận được cơ thể nàng lạnh như băng, Noãn Noãn mới vuốt mặt nàng nói:

– Mẫu thân, con là Noãn Noãn, con sẽ sưởi ấm cho người nha.

– Mẫu thân, Tiểu Quang cũng sưởi ấm cho người.

Tiểu Nguyệt để cho hai đứa tuỳ ý chà sát trên mặt trên tay nàng, nước mắt, nước mũi của chúng dây khắp người nhưng nàng cũng không để ý.

Lúc sau, Tiểu Nguyệt mới khẽ nói:

– Ấm…

Lãng Nguyệt thấy nàng vẫn còn phản ứng thì biết nàng vẫn chưa đánh mất hoàn toàn ý chí, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, một giọt lệ được rơi ra.

———————

Lúc đầu, Lãng Nguyệt đề ý kiến cho Trần Duy Cẩn đưa Tiểu Nguyệt xuống phương Nam để giảm bớt sự hấp thu hàn khí của nàng kéo dài thời gian. Nào ngờ, chưa kịp thực hiện thì Tiểu Nguyệt đã hoàn thành tầng cuối cùng của Hàn Băng Công. Điều may mắn là nàng vẫn còn một chút cảm xúc còn xót lại, không bị biến thành một băng nhân. Dù vậy, Trần Duy Cẩn vẫn quyết định sẽ dọn đi để tránh xa những nơi khiến Tiểu Nguyệt đau lòng.

Tiểu Nguyệt bây giờ, lại tiếp tục bài xích Trần Duy Cẩn, hắn không có cách nào khác. Nhưng hắn tin, lòng thành của hắn sẽ có một ngày cảm động được nàng, sẽ có một ngày, nàng lại mở trái tim mình ra, yêu hắn lần nữa.

Dạ Nguyệt không ngờ Tiểu Nguyệt lại có thể trở lại, nàng ra mặt ngăn cản không cho Trần Duy Cẩn rời đi. Lúc tức giận, Trần Duy Cẩn đã tuyên bố:

– Ngươi cứ ở đây là vương phi của ngươi. Ta không làm vương gia nữa!

Hắn không bao giờ tha thứ cho kẻ đã phản bội hắn, càng không tha cho kẻ đã tổn thương Nguyệt Nhi của hắn.

—————

– Nguyệt Nhi, nàng lại quên mặc áo choàng.

Trần Duy Cẩn dịu dàng nói và vươn tay đắp áo cho nàng. Tiểu Nguyệt không phản ứng, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hôm nay, đoàn nhân mã bắt đầu lên đường.

Dạ Nguyệt đứng ngay cửa lớn nhìn Trần Duy Cẩn, bây giờ nàng ta chỉ toàn thù hận và cố chấp. Nàng ta không tin Trần Duy Cẩn có thể vứt bỏ vương vị của mình, bỏ lại tất cả sau lưng. Nàng là Uy vương phi, nàng sẽ ở đây, mãi mãi ở đây để chờ hắn về.

Về sau, ở Uy vương phủ càng lúc càng vắng vẻ, người làm mỗi lúc một bỏ đi, vương phủ càng lúc càng trở nên hoang phế. Thỉnh thoảng, có người nghe thấy tiếng nói cười như oan hồn từ trong Uy vương phủ phát ra lúc nửa đêm.

Người ta truyền nhau rằng trong vương phủ hoang tàn kia có một vị vương phi…

Trần Duy Cẩn không nhìn Dạ Nguyệt lấy một lần. Ra lệnh cho đoàn xe khởi hành, chầm chậm rời đi.

Đi được một đoạn, Trần Duy Cẩn phát hiện Lãng Nguyệt đang đứng bên đường, hắn lệnh cho xe ngựa dừng lại.

Lãng Nguyệt không thích những chuyện ồn ào, càng không thích không thích những cuộc chia tay như thế này nên hắn đã nói hắn sẽ không tới đưa tiễn. Nào ngờ, đôi chân của hắn lại không nghe lời mà đến đây.

Lãng Nguyệt một lúc lâu mới mở lời:

– Tiểu Nguyệt…

Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn Lãng Nguyệt, vẫn một biểu tình vô cảm. Lãng Nguyệt chần chừ một lúc lâu mới khó khăn nói được hai chữ:

-…bảo trọng!

Tiểu Nguyệt cúi đầu, Trần Duy Cẩn thở dài một hơi rồi cho xe ngựa tiếp tục đi.

Trên xe ngựa, Tiểu Nguyệt lẩm bẩm:

– Tạm biệt. Lãng… thúc.

Câu thì thầm đó lọt vào tai Lãng Nguyệt, hoá ra, nàng đã biết hắn chính là người nàng đã cứu năm xưa.

Hai tiếng “Lãng thúc” này đã bao lâu hắn mới được nghe?

Nàng gọi hắn như vậy, có phải hay chăng trí nhớ của nàng đang trở lại?