Tuyết Thành Hoa

Chương 39




Xem như đã thảo luận xong, Hàn lão bắt đầu xem xét cơ thể của Tiểu Nguyệt. Xương cốt của nàng không phải là người thích hợp để học võ, Hàn lão chậc lưỡi, nhưng cũng không ý kiến gì. Bởi vì, trước kia, lão cũng đã từng tìm mấy người xương cốt tốt thích hợp để luyện công tu tập bộ võ công Hàn Băng Công này, nhưng họ không phải chết cũng thành phế nhân đó sao. Từ đó, lão lại có ý nghĩ khác có thể lão cần tìm một người có ngộ tính cao, thích hợp với hàn khí thì hơn.

Lúc đầu, nhìn thoáng qua lão cứ nghĩ nàng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi là cùng, không ngờ gân cốt đã mười bảy, mười tám tuổi. Lão lại thở dài, thật là ốm yếu không chịu nổi.

Lại xem đến thương thế của nàng. Quả thật nàng đã bị hàn khí xâm nhập sâu vào lục phủ ngũ tạng, nàng có thể sống được đến giờ quả thật nể phục tên tiểu tử Lãng Nguyệt kia y thuật quá cao. Nếu năm xưa, lão biết Lãng Nguyệt sớm thì không biết mấy gã lão tìm về luyện công có chết sớm đến vậy không.

Nghĩ vậy, lão lại thở dài.

Nãy giờ, cứ nghe lão thở dài mãi, Tiểu Nguyệt cũng biết tư chất của mình không được rồi, không biết lão có đổi ý không đây.

– Hàn lão…

Hàn lão thu lại bộ mặt thất vọng của mình, lại cười nói với Tiểu Nguyệt.

– Hàn khí trong cơ thể ngươi đã đủ để bắt đầu luyện tầng một của Hàn Băng Công rồi.

Tiểu Nguyệt nghe vậy thì gật đầu. Hàn lão bắt đầu truyền lại khẩu quyết cho nàng.

Kể từ ngày đó, Tiểu Nguyệt bắt đầu luyện Hàn Băng Công. Một tháng sau, xem như cũng có chút thành tựu, nàng có thể xuống giường bắt đầu đi đi lại lại. Thêm mười ngày nữa, xem như tầng thứ nhất nàng đã đạt thành. Hàn lão thấy kết quả như vậy liền há hốc mồm liên tục trách ông trời không công bằng với lão mà.

Nhưng mấy ai biết được để đạt được trình độ đó, suốt thời gian qua Tiểu Nguyệt đã trả giá đến thế nào. Mỗi ngày, nàng đều chịu đau đớn tới chết đi sống lại, không biết bao nhiêu lần bị hàn khí công kích mà hôn mê bất tỉnh, nhưng nàng rất kiên quyết, mỗi khi tỉnh dậy lại tiếp tục ngồi xuống luyện công khống chế hàn khí trong cơ thể mình.

Lãng Nguyệt thấy nàng như vậy cũng không ngăn cản, dù sao hắn cũng không có cách cứu được nàng, nếu đây là con đường nàng chọn thì cứ để nàng làm thôi.

Sau hai tháng, nàng đã có thể khống chế được hàn khí trong cơ thể của mình, lại có biểu hiện đang hấp thu hàn khí xung quanh vào cơ thể. Hàn lão lúc này đã hoàn toàn há hốc mồm, lại tự an ủi vì nàng có cơ thể đặc biệt đặc biệt thích hợp với hàn khí, chứ không phải vì hắn bất tài. Nghĩ như thế, lão lại vui vẻ, thỉnh thoảng còn chỉ dẫn nàng vài bí quyết mà lão có được.

Thêm một tháng nữa trôi qua, Tiểu Nguyệt đã hoàn thành tầng thứ hai của Hàn Băng Công.

– Ha ha, a đầu, nếu với tốc độ này của ngươi thì ngày ngươi luyện thành Hàn Băng Công cũng không còn xa nữa đâu. Khi đó, ngươi có thể độc bá thiên hạ được rồi. Nhớ là tới lúc đó, có người hỏi gia sư ngươi là ai thì ngươi phải trả lời là Hàn lão ta đó.

Tiểu Nguyệt gật đầu đáp ứng.

Bây giờ, nàng đã hoàn toàn điều khiển được hàn khí trong cơ thể, tính mạng của Tiểu Nguyệt đã không còn gì lo ngại nữa.

Nhưng mà, khi nàng tìm đến gặp Lãng Nguyệt xin gặp đứa nhỏ, thì Lãng Nguyệt lại lạnh nhạt nói:

– Hàn khí từ ngươi phát ra sẽ làm tổn thương nó.

Cơ thể của Tiểu Nguyệt khẽ run lên, cuối cùng, nàng vẫn không thể gặp được đứa nhỏ của mình.

– Cẩn? Tiểu Nguyệt đi tìm Cẩn được không?

Lãng Nguyệt nghe nàng nói thế lại trầm ngâm, lâu sau mới mở miệng nói:

– Nàng đừng về đó nữa thì hơn.

Tiểu Nguyệt bàng hoàng nhìn hắn. Lãng Nguyệt vẫn không biến sắc, kiên định nhìn thẳng vào mắt nàng.

Cuối cùng, nước mắt như muốn rớt xuống, Tiểu Nguyệt run rẩy nói:

– Lãng Nguyệt… người xấu!

Tiểu Nguyệt bỏ chạy.

Lãng Nguyệt khẽ thở dài.

——————-

– Không xong! Không xong rồi!

Mới sáng sớm, Hồng Trù đã lớn tiếng la hét khắp Tuyết Sơn Cốc.

Lãng Nguyệt đang trong thư phòng đọc y thư thì bị Hồng Trù phá cửa xong vào làm tâm trạng hắn trùng xuống. Trầm giọng hỏi:

– Chuyện gì?

Hồng Trù biết chủ nhân của mình bình thường rất ghét người khác ồn ào, nàng làm ồn như vậy không biết chủ nhân có ghét nàng không. Nhưng việc này không thể chậm trễ được nha.

– Chủ… chủ nhân. Tiểu Nguyệt cô nương mất tích rồi.

Lãng Nguyệt nghe thế cũng chỉ thở dài. Đứa ngốc ấy vẫn cố chấp như vậy…

Hồng Trù lại lấy làm kỳ lạ, không phải bình thường chủ nhân rất quan tâm đến Tiểu Nguyệt cô nương sao? Việc lớn nhỏ gì cũng phải bẩm báo. Sao bây giờ lại im lặng như vậy?

– Chủ… nhân.

Hồng Trù lại lí nhí gọi.

Lãng Nguyệt đứng lên khỏi ghế ngồi. Hồng Trù nghĩ hắn muốn trừng phạt mình thì co rụt người đứng qua một bên. Lãng Nguyệt lại không quan tâm đến nàng, đi thẳng một đường.



Tiểu Nguyệt khó khăn lắm mới xuống được Tuyết Sơn, bây giờ đã là mùa xuân. Càng đi xuống dưới càng thấy có nhiều hoa dại đã nở, cả khu rừng đủ màu sắc chứ không chỉ một màn trắng xóa của tuyết như trên đỉnh núi. Nhưng những cảnh sắc đó trước giờ chưa từng mang đến cảm xúc đặc biệt cho Tiểu Nguyệt.

Nàng không biết đường đi nên mất rất nhiều thời gian mới xuống núi được. Không ngờ, vừa xuống chân núi nàng lại nhìn thấy Lãng Nguyệt đứng chờ. Tiểu Nguyệt quay đầu định chạy thì nghe Lãng Nguyệt hỏi:

– Nàng biết đường về kinh thành sao?

Tiểu Nguyệt thật sự không biết. Tiểu Nguyệt bối rối quay lại nhìn Lãng Nguyệt.

– Ta dẫn nàng đi.

– Đứa nhỏ?

– Có người khác sẽ chăm sóc cho nó.

Tiểu Nguyệt nghe hắn nói thế mới an tâm, gật đầu đáp ứng.