Nằm đờ người trên sàn nhà lạnh lẽo, tuy rằng thân thể cực độ mệt mỏi, nhưng lại như thế nào có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ. Bèn mon men theo vách tường sờ soạng đến bên cạnh giếng, múc nước đồ lên người tẩy sạch nhơ bẩn. Nước giếng lạnh lẽo cơ hồ có thể làm cơ thể đang phát sốt trở nên thoải mái.
Trời cũng gần sáng, ta lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh giếng, không biết ngày mai sẽ còn phải hứng chịu hình phạt nào giáng xuống nữa.
Ta cố giấu nhẹm chuyện mắt đã mù, phỏng đoán trời cũng đã sáng, liền sờ soạng như bình thường chuẩn bị gánh nước về. Cư nhiên như thế nào lại dấp phải thứ gì đó mà ngã xuống, nghe tiếng thùng gỗ va vào thềm đá, nước chảy lênh láng, ta rốt cục bị phát hiện.
Bị trói trên chiếc ghế dài hứng chịu roi vọt, thân thể còn vì đêm qua bị thương mà sốt cao. Không ngừng cắn răng cố chịu đau đớn cũng không có sức lực ở dưới dây thừng mà giãy dụa, tuy rằng miệng bị bịt chặt, ta vẫn khả dĩ nghe được tiếng rên khóc đau đớn của bản thân. Bọn họ không hề để ý rằng ta còn có thể đứng dậy làm việc được không, hoặc thậm chí cũng không hề để ý xem ta có còn sống nữa không.
Quản ti đem ta giao cho Ẩn. Ẩn liền lấy cớ ta bị thương mà mang nhốt riêng ở một tầng hầm chiếm giữ trong phòng.
Cơ hồ mỗi đêm đều đến, có khi đến một mình có khi mang theo cả một đám người xa lạ. Sau khi vui đùa thỏa thích thì một lúc sau sẽ mang đến cho ta chút rau dại, cùng một ít nước. Mỗi ngày lặp đi lặp lại, nhờ vậy hai tay mới có thể có được một chút tự do. Sau những lúc đó ta vẫn bị bịt miệng, vẫn bị trói chặt. Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có mặt trời lặn, cơ hồ chỉ có bóng đêm đằng đẵng vô tận.
Ta lẳng lặng tựa đầu vào vách tường, một mình cảm nhận nỗi đau của kẻ mù lòa.
Nghe tiếng cửa phòng từ trên vọng xuống, nghe thấy bước chân dồn dập của Ẩn. Thân thể bị kéo dựng dậy, lại bị ném mạnh trên mặt đất. Hai chân mạnh bạo bị tách ra, bạo khí nam nhân trương lên, cơn đau đớn liền bắt đầu từng chút từng chút xé rách. Nam nhân đem trọc dịch phát tiết trong cơ thể ta, rồi rút ra rời đi. Sau đó là thanh âm lãnh khốc từ cánh cửa khép chặt lại, ta biết bóng tối lại tràn về. Cũng đã quá lâu rồi ta mới có đủ khí lực để khép lại hai chân.
Ta cảm thấy sinh mệnh của ta đang chậm rãi tàn lụi, ở trong bóng tối vô thanh vô thức trôi đi.
Ta, chưa bao giờ từng tuyệt vọng, bởi vì ta chưa bao giờ từng ôm ấp một hy vọng nào.
Đương bốn phía trở nên càng lúc càng lạnh, vách tường cũng bắt đầu kết sương, tựa hồ có thể nghe chút phản phất âm thanh bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi. Hẳn là mùa đông đã về.
Ngày ngày, Ẩn ngoài ý muốn đem ta chiếm giữ thì không còn gì khác nữa.
Lại một hôm khác, bị nước lạnh từ trên đầu dội xuống cái thân thể đã từ lâu không được nhìn thấy ánh mặt trời, lại còn được thay xiêm y sạch sẽ. Được đưa đến một gian phòng ấm hơn.
Cảm nhận sàn nhà vừa sạch sẽ vừa bóng loáng, lò sửa dường như cách đó không xa mấy. Ta, cái gì cũng không thấy, chỉ có thể yên lặng chờ đợi trong bất an.
Tiếng bước chân truyền đến càng ngày càng gần, “Thỉnh đại phu xem thử hắn thế nào?” Là tiếng nói của Cẩm.
Còn có một người khác cũng đang đến gần, hắn nắm lấy cánh tay ta, đặt đầu ngón tay ở cổ tay, dường như đang xem mạch. Một thanh âm vang lên vô cùng xa lạ: “Cũng không tệ lắm, bất quá thoạt nhìn gầy yếu như vậy, chỉ sợ là........”
“Chỉ cần chế ra được vị thuốc đó, mấy thứ khác không cần phải quan tâm.” Cẩm nói.
“Làm thì làm được rồi, chỉ là thứ vị dược này tính hỏa rất cao, cho nên mới cần thuốc dẫn vì trước khi chế thành phải phối dược với máu để cách đêm mới đem cho người bệnh uống được. Ta lo lắng thân thể đứa nhỏ này không thể chống đỡ nổi loại dược lực này.”
“Đại phu cứ việc kê đơn, không cần phải lo lắng cho thứ nô tài hạ tiện kia.”
“Như vậy cũng được. Ta sẽ mang cái này cho tiểu đồng đem đi sắc thuốc, phiền Cẩm công tử hãy sai người chuẩn bị chút vải thô cùng dây thừng mang đến đây.”
“Đại phu cần dùng nó để làm gì?” Cẩm hỏi.
“Thuốc này có dược tính rất mạnh, trong vòng ba canh giờ bụng co thắt sẽ vô cùng đau đớn, nếu không dùng vải thô bịt miệng, dây thừng trói chặt tứ chi, không chừng hắn sẽ vì không chịu nổi đau đớn mà tìm đường tự vẫn.”
Ta ở một bên nghe không hiểu gì cả, trong lòng cơ hồ càng ngày càng bất an.
Cẩm sai người mang dây thừng tới, liền đem tay chân ta trói chặt lại. Không bao lâu, bỗng nhiên có người đến ấn ta xuống, banh miệng ta ra, căn bản không kịp phản kháng cũng như phối hợp, nhiệt tính của thủy dược liền mạnh mẽ quán nhập yết hầu. Tức thời không chịu được ta ho sặc sụa muốn nôn ra đã bị vải bố lấp đầy khoang miệng. Ta ngã xuống trên đất, mặt áp xuống sàn lạnh, cơ hồ vừa đói lại vừa mệt. Mơ màng nhớ tới lời nói vị lang y kia, ta trong lòng không khỏi bắt đầu sợ hãi.
Trong miệng tất cả đều là thứ dược vừa cay vừa đắng, ta khó khăn động đậy muốn nôn ra hết chúng. Thủy dược vừa tràn xuống bụng, trong bụng liền như một mảnh rực cháy, hỏa dược chạy dọc theo sống lưng lan khắp thân thể. Nhiệt khí càng lúc càng mãnh liệt, tựa như hỏa hình thiêu đốt da thịt lại như sinh ra ngàn vạn lưỡi dao sắc bén khua động tàn phá hết thảy lục phủ ngũ tạng, ta chưa từng nếm trải qua cảm giác đau đớn kinh hoàng như vậy.
Ta kiệt sức cảm giác quay cuồng đầu óc lộn nhào, cố gắng kiềm nén hỏa dược hoành hành trong miệng, lại chính là đem thân thể kịch liệt lăn lộn trên sàn.
Cẩm đứng ở một bên tấm tắc, “Chậc chậc, thoạt nhìn thật sự khó mà hình dung ra được bộ dạng này.”
“Ha ha, Thân thiếu gia quả nhiên dạy dỗ hơn người, ẩm dược lúc sau sẽ cư nhiên như vậy lặng lẽ tiến vào tàn phá từng chút một. Ta đã từng chứng kiến rất nhiều thân thể cường tráng còn chịu không nổi mà quay cuồng tê liệt ngất đi, vậy mà…”
Ta dần dần không còn nghe rõ bọn họ nói gì nữa, chính mình cũng không còn có ý niệm phản kháng, bởi vì đau đớn đã đoạt đi hết tất cả sức lực. Chỉ còn có thể mặc nhiên chịu đựng từng đợt đau đớn kinh hoàng.
Đương đau đớn cuối cùng cũng tan biến, ta mơ hồ cảm nhận trời dần chuyển sáng, một buổi sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lửa trong bếp lò cũng đã tắt ngấm từ lâu, vì lăn lộn với đau đớn mà mồ hôi ướt đẫm quần áo, tựa hồ cũng như sắp kết thành lớp băng mỏng ôm trọn lấy cơ thể.
Những kẻ khác cũng đã sớm rời đi, bỏ lại ta một mình trong đau đớn chịu suốt một đêm trường. Giờ khắc này ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn. Nếu có Cẩm ở bên cạnh dù là nói những lời phỉ nhổ hoặc cười nhạo khinh khi cũng không sao. Ít nhất cũng còn có ai đó…
Sinh mệnh chỉ còn lại vô tận hắc ám, hòa trong bóng tối vô tận đau khổ......