Tuyết Táng Chi Ái

Chương 12




Mộc luân bắt đầu xoay tròn, tứ chi gắt gao bị tách ra cột vào bốn góc bánh xe, bánh xe gỗ xoay vòng làm đầu ta chúi xuống nhúng vào trong nước lạnh. Thình lình không tránh kịp uống vào một ngụm nước lớn, bấy giờ mới hiểu được hàm ý tắm rửa mà hắn nói tới là gì.

Chậm chạp rời khỏi mặt nước, ta há to miệng đớp vội một ngụm không khí. Bởi vì mắt không nhìn thấy gì, nên ta không thể biết được khi nào thì sẽ lại bị nhúng vào nước lần nữa, hoảng loạn nghe thấy tiếng cười thống khoái của bọn họ, vang vọng lại khi thì rất xa, có lúc lại rất gần.

Suốt cả một đêm dài, ta cứ nghĩ ta không thể nào chịu đựng vượt qua hết đêm nay. Nhưng, khi bình minh vừa lên ta vô lực được bọn họ thả xuống, thân thể tiếp xúc với đất lạnh, lúc ấy chỉ căm hận bản thân tại sao vẫn còn sống.

Ý thức đã không còn rõ ràng, không biết là cái gì làm ta xoay tròn liên tục. Nước vươn vãi rơi đầy mặt đất, thân thể đã không còn một tia khí lực nào, cơ thể vô lực bị Lâu nâng lên, ngưỡng mặt ra đối diện với hắn, “Thế nào hả? Thứ này là ta đặc biệt mời thợ thủ công về chế tạo để phục vụ riêng cho Hà công tử đó.”

Nếu muốn tiếp tục tra tấn ta nữa, thì làm ơn hãy cho ta xin một chút thời gian để thở đi rồi sau đó muốn sao cũng được. Ta chỉ dám ở trong lòng âm thầm cầu xin.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy đâu.” Lâu như nhìn thấu tâm tư ta. Gót giày hung tàn dẫm lên bàn tay ta, chà đạp nghiền nát.

Ta đau đớn như muốn lập tức chết đi, trong lòng sâu sắc cảm nhận được sự căm hận của hắn.

Lâu và mẫu thân đều dùng những phương thức trả thù khác nhau để đối đãi với kẻ thù, thế nhưng không hẹn mà gặp lại giống nhau như đúc. Ông trời vẫn còn thương xót ta nhiều lắm, nên không cho phép ta tránh né vận mệnh khắc nghiệt của chính mình.

Cứ để mặc ta nằm như vậy hơn nửa ngày, chỉ cần như vậy thôi đối với ta đã là một ân huệ rất lớn rồi, trong tâm ta cơ hồ tồn tại hai chữ “cảm kích”.

Tới tận đêm mới có người đi đến. Vẫn không cho ta một mảnh xiêm y để che thân, chân trần dẫm lên đá vụn trên đường, dù đã sang xuân, nhưng khí trời vào ban đêm vẫn rất u tịch và lạnh lẽo.

Đi lên bậc thang gỗ, bước qua cửa lan can, ta bị ấn quỳ xuống.

“Nghe nói Hà công tử không chịu ăn cơm hả?” Lâu vẫn như vậy nâng mặt ta lên.

Khẩu khí tàn nhẫn giễu cợt “Chắc là hôm qua vì tham ăn quá, nên giờ trong miệng bị thương không ít a.” Hắn rất nhanh mạnh tay bóp chặt miệng ta, quay sang hạ nhân nói.

“Đem nến đến đây, ta phải cẩn thận nhìn cho kĩ mới được.” Ta chật vật run rẩy thuận theo hắn mở miệng ra, cư nhiên một giọt nến bỏng rát cực lớn rơi vào lấp đầy chỗ bị thương, ta nhất thời cả kinh nhảy dựng. Lập tức có người bên cạnh ghì chặt ta lại, mặc ta ở trong miệng tự sinh tự diệt.

“Chậc chậc, thật là đáng thương. Bị thương đến như vậy à, chẳng trách được không chịu ăn uống gì.” Lâu đưa ngón tay thâm nhập hạ bộ, dùng móng tay cào bấu vào phân thân đến sưng mọng rách toét.

Bị thuộc hạ Lâu mạnh mẽ ghì chặt, ta kiệt lực không còn hơi sức giãy dụa nữa, sau đó Lâu thả tay ra, những giọt nến lại thay phiên rơi xuống trên mặt, cả môi lưỡi cùng với nơi sâu nhất trong yết hầu không ngừng đau đớn tê dại.

Cánh tay bị buột chặt ở sau lưng, hai chân dạng ra trói chặt vào một thanh gỗ, liền như vậy bị treo ngược lên. Thình lình từng chỗ từng chỗ đau đớn lan đến khắp nơi trên da thịt, thì ra ở trên thanh gỗ kia, giang ngang rất nhiều ngọn nến, giọt nến rơi xuống đều tụ lại nơi mẫn cảm nhất giữa hai chân. Mỗi một giọt rơi xuống đều làm ta kinh hoàng đau đớn giãy dụa.

Mà ta càng giãy dụa, thì càng có nhiều giọt nến bỏng rát nữa rơi xuống trên thân.

Lâu túm chặt tóc ta, vật ngược mặt ra sau, hỏi: “Hà công tử, lúc này còn ý định không muốn ăn cháo nữa không?”

Khóe mắt ngấn nước ở trong tay hắn run rẩy gật đầu.

Lâu dùng đầu ngón tay quệt đi nước mắt trên mặt ta, rồi như ôn nhu nói: “Đừng làm ra cái bộ mặt đáng thương như cánh hoa bị dập vùi trong giông bão thế kia, ta sẽ động lòng đó.”

Hắn buông đầu ta xuống, tiếp nhận bát cháo truyền đến. hạ nhân bưng cháo đến bên miệng, ta sợ hãi đắn đo không dám nuốt vào.

“Hay là muốn ta tự mình đến đút Hà công tử ăn?” Sự uy hiếp của Lâu làm ta kinh hãi, đành phải cắn răng đem cháo nóng tràn vào trong miệng, trong lòng biết rõ đây chỉ là cố ý trêu cợt. Nhưng vẫn cố hết sức… nuốt xuống, đau đến toát mồ hôi lạnh lấm tấm chảy đầy trên trán.

“Ngoan, nhìn xem ta rất yêu bộ dáng này của Hà.” Lâu mang theo thanh âm cười lạnh, xoa xoa đầu ta. Ta không dám nghịch ý hắn, thống khổ đem cháo nóng trong bát nhanh chóng nuốt hết vào bụng.

Lâu dùng một chiếc khăn nhỏ từ tốn lau đi mồ hôi trên trán ta, bàn tay ấy thật nhẹ nhàng ôn nhu, một bên thanh âm vẫn như cũ lãnh khốc vô tình, “Ngươi không cảm kích ta thủ hạ lưu tình sao? Đáng lẽ ta phải thưởng ngươi một chén cháo ớt chứa đầy xương cá mới đúng kia.”

“Với tội ác tày trời mà phụ thân ngươi gây ra, cho dù có đem ngươi ngũ mã phanh thây cũng chưa chắc đã tiêu hết mối hận trong lòng ta.” Trong giọng nói hằn sâu thù hận ấy lại khiến ta lần nữa phát lãnh.”Chỉ tiếc một điều, trước gương mặt yêu kiều bé nhỏ này, ta lại nghĩ nếu ngươi không phải là nghiệt chủng của Lương gia, thì có lẽ bản công tử sẽ đối đãi với ngươi thật tốt để hảo hảo yêu thương một lần.”

Bàn tay dọc theo đầu vai hoạt đến biên thắt lưng, nhẹ nhàng chạy dọc xuống khoảng giữa hai mông. Rồi thình lình hung hăng đá ta ngã văng ra sàn.

“Người đâu, thay ta cẩn thận khoản đãi Hà công tử đi. Ta muốn hắn phải thật thoải mái từ từ hưởng thụ tư vị của cuộc sống!”c