Tuyết Tan

Chương 8




Thiện và Ác, ánh sáng và bóng tối từ xa xưa vốn chỉ là một nhưng qua thời gian chúng đã càng ngày càng xa cách nhau về hai thái cực đối lập. Giờ phút này, chúng lại đứng ở hai phía của hai chiến tuyến đối đầu nhau và chỉ cách nhau một đường ranh mỏng manh. Dẫn đầu Ác giới là Lạc Khương Ma tử đỉnh danh, vị trí tương đương bên kia chiến tuyến là quận chúa Tuyết Hương một vô danh tiểu tốt trong mắt của hầu hết mọi người có mặt nơi đây ngoại trừ Tuệ Phong và Lạc Khương.

Nhìn nhận theo con mắt trần tục thì thế lực đôi bên thật sự quá chênh lệch, nếu không muốn nói rằng “trứng chọi với đá”. Vì thế mà khí thế của binh tướng Ác giới lúc này tựa như vũ bão có thể áp đảo cả núi sông.

Lạc Khương từ lâu đã thầm ngưỡng mộ danh tính Tuyết Hương quận chúa nay được tương ngộ quả thật là vinh hạnh vô cùng! Chỉ tiếc, ngay lúc này lại phải đứng ở đầu chiến tuyến đối nghịch với người thật rất khó chịu!

Trước tiên, đáp lại lời của Lạc Khương là nụ cười thuần khiết của Tuyết Hương:

Tuyết Hương từ lâu cũng được nghe đồn về tài năng và đức độ của Ma tử, nay may mắn được gặp thật sự là rất hân hạnh. Lời đồn quả không sai từ dung mạo đến tài năng Ma tử đều vượt bậc hơn người.

^^! Đa tạ lời khen của quận chúa, lời vàng ngọc này của người Lạc Khương sẽ khắc cốt ghi tâm.

Ẹo ẹo! Cái tên Lạc Khương này nhìn bảnh trai vậy mà nịnh hót thấy ớn, tưởng mấy lời xu nịnh đó có thể mua chuộc được chủ nhân sao?

Đứng trước gương Thiên Lý, Phím Thư không tiếc lời khinh miệt Lạc Khương. Gương Thiên Lý nghe mà chỉ biết tặc lưỡi cho qua. Còn Phàm Luân tuy mắt cứ dán chặt vào gương, nhưng tâm vẫn đang nghĩ cách phá kết giới bên ngoài. Chợt, y chú ý vào ranh giới mỏng manh đang tách rõ cả ánh sáng và bóng tối thắc mắc:

“Nền tảng cơ bản là âm dương và ngũ sắc quang”

“Quận chúa! Suốt 500 năm qua người luôn nhắc đi nhắc lại câu nói này với Phàm Luân có phải chăng câu nói này có ẩn ý to lớn gì đúng không?”

Hôm đó quận chúa chỉ dùng một trong ngũ sắc quang là có thể làm tan chảy băng trong Vĩnh Niên băng chứng tỏ sức mạnh khủng khiếp thế nào. Còn bây giờ, trước sự lấn át mạnh mẽ của bóng tối và ánh sáng thế kia mà chỉ với một dãy ánh sáng ngũ quang mỏng manh hoàn toàn có thể tách biệt cả hai mà không hề hấn gì, ngược lại còn ngăn cản được sự va chạm của chúng. Những điều mà trước đây chưa từng được học ở Thần tộc, ở đó y chỉ được dạy rằng: phải không ngừng nâng cao bậc ánh sáng trong người dựa trên ánh sáng mà phát huy sức mạnh. Chưa từng nghĩ đến việc dung hòa tất cả ở vị trí cân bằng dựa trên chúng để phát huy sức mạnh. Nếu y thử làm như vậy liệu có thay đổi được ít nhiều bản thân hiện tại không? Hôm đó y dùng Hỏa Duyệt có thể tác động được kết giới trong khi những phép khác thì không, vì sao lại như vậy! Có lẽ nào…

Ơ kìa, Tân chủ nhân! Người chạy đi đâu vậy?_ Các Yến thấy Phàm Luân đột nhiên lao ra khỏi điện thì lấy làm ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn khi hướng y đang tiến đến là cổng núi Tuyết Sơn.

Thiên Lý, Phím Thư, Các Yến cùng nhau đuổi theo Phàm Luân nhưng không kịp và bị y bỏ lại sau lưng. Đến khi nhìn thấy y thì tất cả đều phải trố mắt kinh ngạc nhìn Phàm Luân đang đánh ra một chiêu phép ngũ sắc thật nhẹ nhàng.

Từng mảng kết giới từ trên cao rơi xuống tạo thành một màn mưa ngũ sắc vô cùng đẹp. Chúng rơi đến đâu tuyết tan nhanh đến đó và tại đó những mầm cây non bắt đầu nảy nở. Ong, bướm từ đâu xuất hiện bay quanh những khóm hoa đang bắt đầu nở nụ biến Tuyết Sơn giá lạnh với những cơn tuyết cóng người thành mùa xuân ấm áp.

Đây có còn là Tuyết Sơn nữa hay không?

Xem ra ta không muốn thừa nhận cũng không được nữa rồi! Tuyết Sơn thật sự đã đến lúc thay hình đổi chủ rồi! Haiz!_ Thiên Lý như nữa buồn nữa vui thán.

Lộp cộp!

Phàm Luân từ xa xa chậm rãi bước đến trước mặt mọi người, nhìn y vẫn như vậy nhưng chỉ khác quanh y như có một hào quang mờ mờ phủ lấy và một trong một cây trượng ngũ sắc quang đang nằm gọn trong tay y.

Phàm…. Phàm… Luân. À…không thưa, tân chủ nhân người đã đăng quang rồi!

Phải mất vài giây để thấu hiểu câu nói của Phím Thư, Phàm Luân lúc đầu khá lúng túng ngại ngùng nhưng sau lại nhớ đến chuyện quan trọng liền gạt bỏ mọi cảm xúc lúc này mà nói:

Chuyện gì thì gác lại sau đi, chuyện quan trọng lúc này là chúng ta phải đến Thần thành để hỗ trợ cho quận chúa.

Vâng! Thưa chủ nhân!

Bạch hạc một lần nữa được triệu đến sau 500 năm ngủ đông, có lẽ đó sẽ là lần cuối cùng nó ngủ đông như gấu trúc vì thời thế từ bây giờ cho đến sau này đã thay đổi, nó sẽ cùng những loài chim khác sải đôi cánh bay lượn trên bầu trời kia.

Phàm Luân đứng phía trước phóng tầm mắt về phía Thiện giới, y nhớ lại cái lần đầu tiên được cưỡi bạch hạc, lúc đó quận chúa đã đứng ở vị trí của y lúc này và cũng nhìn như thế này? Y tự hỏi cảm xúc của người lúc đó có như y bây giờ, mong ngóng từng giây từng phút để có thể chạm chân xuống đất mẹ được nhìn quê hương yêu dấu của mình…



Hai bên giao tranh chẳng qua muốn giành lãnh thổ mà thôi! Vậy thì việc gì phải giao chiến quyết liệt làm hại đến sinh linh và gây tổn thất binh tướng cho đôi bên. Thay vì vậy, Tuyết Hương có một đề xuất tốt hơn là mỗi bên cử ra một người đáng tin tưởng để giao chiến tay đôi với nhau, thắng thua của họ sẽ quyết định thắng bại của hai bên! Ma tử thấy như vậy có được không?

Không được! Không được. Một ý đồ xấc xược….một…

Lạc Khương lạnh đạm phất tay lên cao, đồng loạt các âm thanh mắng nhiếc từ đoàn Ma quân tắt hẳn.

Ừm…cao kiến của quận chúa thật rất hay vừa thấy rõ thực lực đôi bên vừa đỡ tốn binh tướng! Lạc Khương đồng ý!

Không nên Ma tử! Không nên!

Âm thanh phản đối vang lên cuồng đảo từ phía Ác giới, không phải họ không tin quyết định của Lạc Khương mà là họ cảm thấy không cần phải làm như thế. Rõ ràng họ đang chiếm ưu thế vì sao phải bước vào cuộc đàm phán như thế này, còn chấp nhận đấu ngang hàng như thế nữa lỡ có bất trắc, họ chỉ nói lỡ như thôi thì sẽ thế nào. Tốt hơn hết là mỗi người một cái dùi đánh mạnh vào trống, rồi ồ ạt kéo binh dậm nát nhóm người ít ỏi kia của Thiện giới là xong!

Ý ta đã quyết, tất cả phải tuân theo! Ai dám cãi, xử theo quân lệnh!_ Kết hợp với lời nói tuyệt tình là gương mặt đanh thép không một ai không sợ hãi mà ngậm lời lại, nhờ thế mà không gian ầm ĩ chợt im ắng.

Lạc Khương sẽ thay mặt Ác giới tiếp chiến. Đồng thời cũng lập lời giao ước, nếu chẳng may ta yếu sức, kém tài mà tử chiến thì cũng là do số của ta không liên quan gì Thiện giới không ai được truy cứu chuyện này về sau nữa!

Nói hay lắm! Về phía Thiện giới Tuệ Phong sẽ …

Tuệ Phong đang nói dở nữa câu thì bị Tuyết Hương chắn ngang:

Thay mặt Thiện giới sẽ là Tuyết Hương. Còn Tuệ Phong thân là Thần thượng là trụ cột của Thiện giới không thể thân chinh được. Lỡ người có mệnh hệ nào lấy ai lèo lái Thiện giới, đừng quên Thần tộc chỉ còn lại mình người mà người lại vẫn chưa có người nối dõi.

Quận chúa!_ Tuệ Phong nhíu đôi mày tỏ vẻ bất lực trước Tuyết Hương, y nữa muốn tiến lên làm kẻ tiên phong nữa không thể vì Thần tộc vì Thiện giới và cả cì quận chúa_ …Vậy… Xin người hãy cẩn thận!

Tuyết Hương phất nhẹ tay áo, đôi cánh tay mềm mại chuyển động thành vòng tròn tạo ra một vòng kết giới rồi đẩy vòng tròn đó về phía sau mình. Các binh tướng Thiện giới sau lưng nàng cùng Tuệ Phong cũng bị vòng tròn đó đẩy nược lại hơn chục mét. Tiếp theo, nàng tháo vòng xuyến được kết từ các hạt đá ngũ sắc trên tay xuống và niệm một câu thần chú rồi tung lên cao, vòng xuyến tỏa sáng rồi nớ rộng ra dần đến khi cảm thấy vừa đủ rộng cho cuộc chiến giữa hai người mới dừng lại và tạo thành bán quả cầu chụp xuống ngăn cách giữa Tuyết Hương, Lạc Khương với tất cả mọi người.

Lạc Khương nhìn bức tường thành vô hình cười nhẹ, nó ngăn cản bất kỳ sự nhập xuất nào muốn quấy phá trận chiến và cũng sẽ là nơi cuối cùng chôn thây hoặc là y hoặc là nàng. Đã từ lâu rồi y không còn nhớ đến cái cảm giác này, kể từ khi y đoạt chức vô địch Huyền đao của Ác giới không một ai dám làm đối thủ cùng y so tài. Y cũng đã quen dần cái cảm giác được người khác tôn vinh, đứng trên tất cả mà cao ngạo ra lệnh. Nhưng đất rộng trời cao, nhân tài nhiều như sao trên trời cuối cùng cũng có người cùng y phân thắng bại.

Lạc Khương!

Tuyết Hương lên tiếng gọi y, y quay lại nhìn đối thủ của mình. Một sự hoài nghi dâng lên trong đầu y, con người phía trước với đôi mắt hiền hòa, đôi vai nhỏ đang run nhẹ lên từng hồi sự lạnh lùng cao ngạo lúc đầu của nàng đã biến đi đâu cả rồi?

Quận chúa người…

Yên tâm, con đường phía trước không cô đơn lạnh lẽo đâu, sẽ có người đi cùng ngươi!

Tuyết Hương vừa nói xong đã vội xuất chiêu nhưng không phải là phép thuật hay 1 trận pháp mà chỉ là những quyền cước bình thường. Một cước tấn công đối lại là một chiêu phòng thủ tốc độ nhanh và phản đòn, nàng đánh hắn một chưởng hắn lập tức trả nàng một cước tương xứng. Những kẻ ngoài cuộc xem đấu hệt như các khán giả ngoài võ đài hết sức tập trung chú ý từng động tác của hai đấu sĩ, họ không dám lên tiếng cũng không dám tạo ra tiếng động dù rất nhỏ vì có lẽ họ đang sợ sợ chỉ một sự bất cẩn vô tình nào đó của họ đều ảnh hưởng đến tâm lý của đấu sĩ gây bất lợi cho phe mình.